Đến lúc đó, ở cửa hàng bách hóa bên , chỉ cần phụ trách chút đầu óc kinh doanh, họ sẽ ngay đây là một cơ hội để hợp tác.
Như , chẳng chuyện hợp tác của Trương Lực sẽ thuận lợi hơn ?
Cứ thế, Cố Tri Ý mang theo những tính toán nhỏ trong lòng, bắt đầu tiết học hôm nay.
Ở một diễn biến khác, Trương Lực cũng đúng như Cố Tri Ý dự đoán, quá trình đàm phán mấy thuận lợi.
Khi mang theo những bộ trang phục của xưởng đến chuyện, đối phương chỉ liếc qua loa thẳng thừng từ chối.
“Thật xin , chúng là một doanh nghiệp nhà nước, chúng đối tác hợp tác , chuyện thể quyết định .”
Cuối cùng Trương Lực đành thất vọng về. Một vài nhân viên bán hàng ở cửa hàng bách hóa thích kiểu quần áo mà Trương Lực mang đến, nhưng họ đều là công ăn lương, dám bạo gan liều.
Cuối cùng, chỉ một sẵn lòng giữ quần áo , để ở đây , nếu ai ưng thì bán.
Việc trích phần trăm cũng dựa theo thỏa thuận ban đầu, với mỗi món bán thể nhận ba xu.
Thật cũng quá ôm hy vọng.
Nói cho cùng thì quần áo cũng rẻ chút nào. Tuy rằng đời sống hiện tại khấm khá hơn nhiều, nhưng bỏ cả tháng lương để mua một món đồ, họ vẫn còn đắn đo mãi.
Mèo Dịch Truyện
Thế nên, mấy cô bán hàng cũng chỉ vì cái khoản tiền trích phần trăm mà tặc lưỡi giữ quần áo.
Cố Tri Ý tan học trở về, trong khi đó, những cô bạn học khác rủ đến cửa hàng bách hóa để hỏi thăm về giá cả quần áo.
“Tiểu Ý , quần áo chúng tớ thể nhận .” Sau khi tan học, Hồ Tư Tuệ và Ngô Cát Vi liền trả quần áo cho Cố Tri Ý.
“Cứ cầm lấy , đây là tặng cho các đấy. Nhân tiện giúp quảng cáo một chút thôi mà.” Cố Tri Ý còn tinh nghịch nháy mắt với hai cô bạn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-thanh-nu-xung-nuoi-con-lam-giau/chuong-744.html.]
“Hay là, chúng tớ vẫn đưa tiền cho nhé?” Ngô Cát Vi đề nghị.
“Vi Vi, khách sáo quá còn gì? Nhanh nhận lấy . Nếu quảng cáo , còn khen thưởng cho các đó nhé.”
Cuối cùng, hai cô bạn chỉ thể nhận lấy. Trước khi , họ còn trịnh trọng tỏ vẻ sẽ giúp xưởng may của Cố Tri Ý tuyên truyền hết .
“Được thôi, nếu hiệu quả , tương lai sẽ mời hai mẫu quảng cáo cho xưởng đấy.” Cố Tri Ý hiếm khi đùa cợt đôi câu.
Nói xong, họ liền tạm biệt và về.
Mấy cô bạn học còn cùng đến cửa hàng bách hóa lớn dò hỏi nhóm bán hàng ở đó.
“Này cô ơi, chỗ của mấy bán quần ống loe gì đó ?”
“Quần ống loe? Làm gì ?”
“Lạ thật, bạn học của chúng đều bảo mua ở đây mà, giờ bảo là ?”
“Đồng chí ơi, bên chúng thật sự thứ hàng đó . Hay là cô về hỏi xem, mua ở cửa hàng chúng ?” Giọng điệu của cô bán hàng càng lúc càng khó .
“Này, chính là ở chỗ của mấy mà. Cô mau gọi giám đốc của các cô đây, hỏi thử xem một chút, tại khác đều mua mà đến lượt hỏi thì bảo ?”
Diệp Huyên chút bất mãn . Cái động tĩnh ồn ào thành công khiến vị giám đốc cửa hàng bách hóa đích mặt.
“Thưa giám đốc, ông là phụ trách ở đây ? Sao các bạn học của đến chỗ của các ông đều mua quần áo, mà hỏi thì bảo là cái loại quần ống loe đó?”
“Này đồng chí, cô cứ bình tĩnh chút , quả thực bên chúng loại quần ống loe mà cô .”
“Không thật ? Vậy mà các bạn vẫn mua đấy thôi? Chính là cái loại giống như mấy màn ảnh dạo gần đây vẫn mặc !” Diệp Huyên vẫn định tiếp tục tranh cãi thêm một hồi nữa với ông giám đốc.