Thập Niên 70: Trở Thành Nữ Xứng. Nuôi Con, Làm Giàu - Chương 877

Cập nhật lúc: 2025-09-05 07:21:00
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lưu Bác Viễn cho phép từ chối, vẫn kiên quyết dúi chiếc đùi thỏ tay .

Lâm Quân Trạch đành bất đắc dĩ nhận lấy.

Hai ăn thịt thỏ nướng, uống nước suối trong lành.

Đến tối, Lâm Quân Trạch dùng cây cỏ che chắn tạm bợ bên ngoài cửa hang, hai trải ít cỏ khô nền đất mà chợp mắt qua đêm.

, khi đêm xuống sâu, Lâm Quân Trạch bỗng nhận điều bất thường.

Là một quân nhân chuyên nghiệp, luôn cảnh giác cao độ. Dù chìm giấc ngủ, bản năng lính trong Lâm Quân Trạch vẫn hoạt động ngừng.

Đặc biệt là trong cảnh hiểm nguy và xa lạ như lúc .

Vừa thấy tiếng động lạ từ bên ngoài, Lâm Quân Trạch đang ngủ say trong hang động lập tức mở choàng mắt.

Anh nhẹ nhàng bò đến cửa hang, xác nhận tiếng động quả thực đang tiến về phía họ.

Lâm Quân Trạch lập tức , khẽ lay gọi Lưu Bác Viễn.

“Giáo sư Lưu, đang đến. Chúng lánh ngay.” Lâm Quân Trạch giọng thì thầm.

Vốn dĩ Lưu Bác Viễn cũng dám ngủ quá sâu, nên Lâm Quân Trạch lay nhẹ là ông tỉnh ngay lập tức.

Không chần chừ, ông vội vã bò dậy.

“Được, .”

Về phía Lâm Quân Trạch, vội vã khoác ba lô lên vai.

Trước đó, để đề phòng bất trắc, Lâm Quân Trạch sớm vùi tắt ngọn lửa.

Anh kéo Lưu Bác Viễn ngoài, nương theo bóng đêm, hai lập tức chạy tháo về một hướng khác.

Thế nhưng lâu , đường chạy trốn, Lâm Quân Trạch vẫn may chạm trán một nhóm khác.

Anh còn lựa chọn nào khác, đành dừng để đọ sức.

Công phu của Lâm Quân Trạch thì vẫn tinh thông như ngày nào.

đối phương vũ khí trong tay. Thêm đó, còn bảo vệ Giáo sư Lưu Bác Viễn, nên tay chân khỏi gò bó.

Không chút chần chừ, Lâm Quân Trạch liền cõng Lưu Bác Viễn lên lưng và cấp tốc chạy trốn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-thanh-nu-xung-nuoi-con-lam-giau/chuong-877.html.]

Đáng tiếc, đối phương súng. Với Lưu Bác Viễn đang ở lưng, Lâm Quân Trạch né tránh cũng kịp nữa.

Thế là đành đổi hướng, dùng chính đỡ lấy viên đạn.

“Tiểu Lâm, cẩn thận!” Lưu Bác Viễn cũng thấy đối phương b.ắ.n s.ú.n.g về phía .

khi ông kịp định thần thì còn kịp nữa.

Lâm Quân Trạch chỉ thể nhắm mắt chịu đựng viên đạn .

Lưu Bác Viễn đang lưng Lâm Quân Trạch, ông thả xuống.

Mèo Dịch Truyện

Thế nhưng, Lâm Quân Trạch bất ngờ thôi.

Cái gì thế ? Cơn đau trong dự cảm hề ập đến. Mọi thứ chỉ diễn trong tích tắc.

Lâm Quân Trạch cũng chẳng kịp suy nghĩ nhiều, chỉ thể tiếp tục cõng Lưu Bác Viễn chạy về phía .

Hai kẻ địch bên cũng khá hơn là bao. Sau khi b.ắ.n phát s.ú.n.g , chúng cứ ngỡ hạ gục Lâm Quân Trạch nên phí sức đuổi theo nữa.

Nhờ mà Lâm Quân Trạch xem như thoát một kiếp.

Chờ khi chạy một quãng, Lâm Quân Trạch xác nhận đối phương còn truy đuổi thì mới nhẹ nhàng đặt Lưu Bác Viễn xuống.

“Tiểu Lâm, ... chứ?” Lưu Bác Viễn lo lắng hỏi.

Lâm Quân Trạch lau mồ hôi mặt, cố ý tỏ vẻ lơ đãng : “Không cả, giáo sư Lưu, hề trúng đạn.”

Lâm Quân Trạch thể nào giải thích về chiếc áo chống đạn .

Vừa khéo lúc đó xung quanh đều tối đen, vì chỉ đành dùng cớ để giải thích qua loa với Lưu Bác Viễn.

... nhưng thấy...” Lưu Bác Viễn bước lên xác nhận. Lâm Quân Trạch hề dấu vết viên đạn cho thương.

Cũng vết m.á.u nào.

Giáo sư Lưu chỉ thể cho rằng già, mắt kém nên mới nhầm.

“Không thương thì , thương thì . Vừa sợ hú vía.” Lưu Bác Viễn vẫn còn sợ hãi vỗ vỗ n.g.ự.c .

Vừa đúng là quá nguy hiểm, ông còn tưởng rằng Tiểu Lâm vì bảo vệ nhận lấy một viên đạn, bỏ mạng .

Nếu thế thì ông thế nào cũng trả hết ân tình .

Động tĩnh bên thu hút sự chú ý của lực lượng bên phía Giáo sư Lưu.

Loading...