Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam - Chương 100
Cập nhật lúc: 2025-02-25 13:12:43
Lượt xem: 1,036
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Người trẻ tuổi lộ vẻ mặt c.h.ế.t lặng, phản ứng gì.
Chuộc về? Lấy cái gì chuộc về đây?
Đột nhiên, dường như nghĩ đến điều gì đó, bỗng dưng : “ ý định chuộc , thể bù thêm một ít tiền ?”
Ông chủ nhướng nhướng mày, bàn tay cầm đồng hồ khựng , cân nhắc tầm hơn mười giây, : “ thể cho thêm năm đồng.”
Người trẻ tuổi vui vẻ, năng dứt khoát: “Được, năm đồng thì năm đồng, sẽ đến chuộc nữa.”
Ông chủ gật gật đầu, cầm năm đồng đưa cho .
Người trẻ tuổi cầm tiền rời , Cố Nguyệt Hoài mới tiến lên, lấy nhẫn phỉ thúy từ trong túi vải đưa sang: “Tổ tiên nhà truyền .”
Ông chủ nhận lấy thử, khỏi hít một khí lạnh, chợt đeo kính lên kiểm tra kỹ càng một phen, lẩm bẩm: “Đây là ngọc bích thượng đẳng sắc nước xuất chúng, trong suốt giống như thủy tinh lơ lửng như bông hoa xanh.”
Ông xong, về phía Cố Nguyệt Hoài: “Đồng chí thật sự bán?”
Cố Nguyệt Hoài gật đầu: “Ông chủ xem thử bao nhiêu tiền?”
Phỉ thúy chuộng thời Từ Khê nhà Thanh, các nhân vật nổi tiếng theo đuổi, những năm đầu dân quốc càng đông đảo dân chúng yêu thích và theo đuổi điên cuồng, xem là một tiêu chuẩn thời thượng.
Nghe , từng đại lão Đỗ Nguyệt Sanh tiêu tốn bốn mươi nghìn đồng bạc để mua một đôi vòng tay phỉ thúy tặng cho vợ với giá trời, bởi thể thấy giá trị của phỉ thúy.
Ông chủ im lặng một hồi, đưa một con : “Sáu trăm.”
Con , đám xếp hàng bắt đầu xôn xao, bọn họ đều chỉ dám bán nồi niêu xoong chảo và quần áo cũ, thể bán một đồng hai đồng là thắp nhang cảm ơn , mà đây là sáu trăm đồng? Chưa từng qua!
Cố Nguyệt Hoài cũng do dự nhiều, cô thời gian chạy đến nhiều cửa hàng để so sánh giá cả, huống chi co quen với cửa hàng kỳ gửi nhất, bèn gật đầu đồng ý ngay.
Ông chủ , đếm tiền đưa cho Cố Nguyệt Hoài: “Kỳ hạn một tháng thể chuộc , qua thời gian thì thể.”
Nguyệt
Cố Nguyệt Hoài gật đầu, nhận tiền nhưng , thoáng qua chiếc đồng hồ bỏ trong quầy, là của trẻ tuổi , cô bèn hỏi: “Đồng hồ thể bán cho ?”
Cô cũng giả vờ , chuẩn chuộc đồng hồ cho trẻ tuổi , chỉ là cô đang thiếu một chiếc đồng hồ.
Không gian thời gian tu di thể xác định bằng mặt trời, thường xuyên vội vàng luốn cuống nên cô thật sự cần một cái đồng hồ để xem giờ, nhưng đồng hồ giá cả quá đắt, một chiếc ít nhất cũng chín mươi đến một trăm hai, thể mua từ cửa hàng ký gửi thì sẽ rẻ hơn nhiều.
“Đồng hồ?” Ông chủ sửng sốt, chợt , vui sướng lấy đồng hồ từ trong quầy .
Trong cửa hàng ký gửi cũng chỉ một chiếc đồng hồ, đồng hồ Hải Thị, đồng hồ Mã Tây, đồng hồ Thiết Thành Tây v.v. đều là những nhãn hiệu đồng hồ lớn, nhưng cái giữ gìn nhất thì đến chiếc đồng hồ Hải Thị mà trẻ tuổi bán .
Cố Nguyệt Hoài chỉ chiếc đồng hồ: “ cái , bán thế nào?”
Ông chủ cũng do dự, giơ ba ngón tay: “Ba mươi lăm.”
Một chiếc đồng hồ, qua tay kiếm mười đồng, quả nhiên kinh doanh mặt hàng ký gửi là lời.
Cố Nguyệt Hoài gật đầu, tốn ba mươi lăm đồng để mua chiếc đồng hồ , tiện thể đeo lên cổ tay.
Lúc cô rời khỏi cửa hàng ký gửi, từ một con quỷ nghèo khổ biến thành một giàu với mấy trăm đồng.
Bây giờ là chín giờ sáng, nghĩ chuyện thuận lợi như . Bán nhẫn , tiền cũng tới tay, thầm nghĩ cũng cần ở thành phố Chu Lan nữa, hôm nay thể xe lửa trở về, thư giới thiệu cũng uổng phí.
Khóe môi Cố Nguyệt Hoài cong lên, xoay chuẩn rời , một tiếng chửi mắng: “Buông cô bé ! Cái đám bắt cóc !”
“Bắt cóc?” Cố Nguyệt Hoài nhướng mày.
Từ xưa đến nay, tư liệu sách cổ ở các triều đại ghi nhiều sự kiện lừa bán đến mức chẳng còn thấy lạ, mà từ thập niên 60 đến thập niên 70, trật tự cơ bản của quốc gia còn đang trong quá trình thiện, hành vi lừa bán phụ nữ trẻ em vẫn còn tàn dư, cũng nhanh chóng lan tràn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-ngay-ket-hon-voi-tra-nam/chuong-100.html.]
Không đến nơi khác, chỉ riêng những cô thì đại đội sản xuất Đại Lao Tử mấy phụ nữ lừa bán.
Thử nghĩ xem, ngay cả bên cạnh còn xảy chuyện , huống chi là những thôn xóm xa xôi hẻo lánh.
Hơn nữa, cũng lý do khiến cô ghét cay ghét đắng kẻ bắt cóc.
Cố Nguyệt Hoài còn đang suy nghĩ, tiếng mắng chửi ở đầu càng lớn, mơ hồ xen lẫn tiếng la hét đau đớn: “Mấy, mấy thả !”
Cô mấp máy đôi môi đỏ mọng, cúi xuống, từ mặt đất nhặt mấy viên đá vụn, theo tiếng động đến. Sau đó thấy ở khúc cua tại vách tường, một đàn ông trẻ tuổi ôm bụng, chỉ hai hai đàn ông lực lưỡng mang dáng vẻ hung ác.
Trong đó một đàn ông đang kẹp một cô bé ước chừng bốn năm tuổi ở khuỷu tay, cô bé tỉnh tỉnh mê mê, tiếng mắng chửi của chung quanh cũng sợ hãi, dáng vẻ mờ mịt cho hiểu , đó là một cô bé khỏe mạnh.
Cố Nguyệt Hoài khuôn mặt trắng nõn xinh của cô bé, trong lòng khẽ run lên, khỏi nín thở.
Đừng cô bé là…
Người đàn ông trẻ tuổi chịu đựng cơn đau ở bụng, lên án mạnh mẽ: “Các còn thả xuống thì sẽ gọi đấy!”
Người đàn ông ôm cô bé khẩy một tiếng, sợ chút nào: “Bớt xen việc của khác ! Gọi ? Mày gọi , ha ha, chúng tao đưa em gái ngoài chơi, thằng nhóc như mày quản chắc?”
Cố Nguyệt Hoài híp mắt, cô đưa lưng về phía hai , lấy viên đá ném mạnh gáy của đàn ông.
“A…” Người đàn ông kêu la thảm thiết, tay cũng buông lỏng theo.
Cố Nguyệt Hoài nắm chắc cơ hội, xông lên đoạt lấy cô bé.
Trong thời gian , mỗi ngày cô đều uống nước giếng trong gian, thể chất chỉ mạnh hơn gấp đôi so với đây, ôm lấy cô bé cũng dám dừng , đầu chạy về phía cửa hàng ký gửi, chạy hắng giọng hô: “Có ai ! Cứu với! Có bắt cóc em gái !”
“Cứu với! Tên trộm bán trẻ con!”
Hai tên đàn ông lực lưỡng nhe răng trợn mắt, co cẳng đuổi theo Cố Nguyệt Hoài, nhưng mà giọng của cô quá lớn, khiến ông ít chú ý. Hai tên đàn ông lực lưỡng chùn bước, nhưng nghĩ đến cô bé khuôn mặt xinh , vẫn kiên trì đuổi theo.
Rất nhanh, hai bên một đuổi một chạy, chạy tới cửa hàng ký gửi quốc doanh.
Cố Nguyệt Hoài cũng do dự, đẩy đám chạy vọt cửa hàng.
Hai tên đàn ông lực lưỡng liếc mắt , cũng chen theo!
Cố Nguyệt Hoài ở quầy, gắt gao ôm chặt lấy cô bé, mặt hướng về phía hai tên bắt cóc vẫn đuổi theo buông, giọng điệu của cô hết sức bình tĩnh: “Ông chủ, bắt cóc em gái , phiền hỗ trợ báo cảnh sát!”
Tên đàn ông cầm đầu tiến lên hai bước, móc một tấm ảnh chụp từ trong túi áo: “Em gái của cô? Rõ ràng là em gái của , tên bắt cóc là cô tính kế mới giỏi đấy! Cô cô bé là em gái cô, cô bằng chứng ?”
Trên ảnh là một cô bé ở tàng cây, mặt mày tươi , tuy rằng vẻ ngốc, nhưng vẫn xinh , chính là cô bé mà Cố Nguyệt Hoài ôm chặt ở trong lòng.
Cố Nguyệt Hoài ảnh chụp, đôi mắt sững sờ, theo bản năng ôm chặt cô bé hơn.
Cô thấy tấm hình .
Trong sách của , còn kẹp một tấm ảnh gia đình, cùng với một tấm của một cô bé .
Đáy mắt Cố Nguyệt Hoài khó nén cảm xúc kích động, ngón tay cũng chút run rẩy.
Mặc dù hiện tại ôm chặt cô bé, trong lòng cũng mơ hồ thấy sợ hãi. Cũng may, cũng may là cô đến, cũng may kiếp cô lương thiện, đầu rời .
Dù như thế nào cô cũng ngờ, gặp Yến Thiếu Đường bắt cóc ở thành phố Chu Lan!
Đây là em gái nhỏ mà thương yêu nhất!