Bên tâm trạng của Điền Tĩnh đang yên, vô cùng buồn khổ, còn Cố Duệ Hoài Cố Tích Hoài xong, vẻ mặt cũng mất hứng.
Anh hừ một tiếng, liếc Cố Nguyệt Hoài : “Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, nó sẽ trở như đây? Anh thấy hiện tại nó nhàn rỗi việc gì, trong lòng chứa bao nhiêu ý nghĩ nữa.”
Cố Tích Hoài hé miệng, nhíu mày : “Trong lòng ngoài Điền Tĩnh , e rằng cũng khác.”
Anh thật sự khó thể hiểu loại tình cảm , dù Cố Nguyệt Hoài , nhưng vì một ngoài mà khó trong nhà , đây là tác phong gì chứ?
Cố Duệ Hoài nhắc tới Điền Tĩnh, thuận miệng : “Vậy thì ? Tiểu Tĩnh xứng đáng!”
Cố Tích Hoài , sắc mặt trở nên lạnh lùng.
Mấy ngày nay chăm sóc , bưng phân bưng nước tiểu, mệt mỏi đến độ thắt lưng cũng thẳng nổi, nhưng cũng hữu dụng bằng Điền Tĩnh chạy tới kể cho vài chuyện . Nói như , còn ở chỗ gì? Còn dư thừa ?
Cố Tích Hoài nhắm mắt , cầm quyển sách tủ rời giường, phủi tay rời .
Nguyệt
“Thằng…” Ngay khi Cố Duệ Hoài thốt lập tức hối hận, mở miệng gọi , nhưng Cố Tích Hoài quá nhanh, nhanh thấy bóng dáng.
Cố Nguyệt Hoài cũng đuổi theo, từ trong túi móc hai đồng và một ít phiếu lương thực, đều đưa cho Cố Duệ Hoài: “Đây, dù tiền nợ em cũng đủ nhiều , những thứ cầm , đừng để c.h.ế.t đói ai trả tiền cho em.”
“Mày!” Sắc mặt Cố Duệ Hoài xanh mét, kiên cường từ chối, nhưng nghĩ đến tình huống hiện tại của , nên lời.
Lúc , Điền Tĩnh nhỏ giọng : “Nguyệt Hoài, thật xin , mấy ngày là do sai.”
Dường như xong những lời cũng thể biểu dương thái độ của , cô : “Cô yên tâm, để bù đắp, trong thời gian cứ để chăm sóc cho hai Cố, tiền với phiếu cô cầm về . Anh cô vì nên mới lên núi, nên để chịu trách nhiệm mới .”
Sau khi xong, trong nháy mắt khiến Cố Duệ Hoài mềm lòng, ngay cả Cố Tích Hoài cũng quên béng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-ngay-ket-hon-voi-tra-nam/chuong-117.html.]
“Tiểu Tĩnh... Em...” Trong mắt Cố Duệ Hoài dạt dào tình cảm, bỗng chốc nên gì mới thể khiến phụ nữ yêu cảm nhận sự cảm động của .
Điền Tĩnh lắc đầu, đưa tay chặn miệng : “Anh hai Cố cần nhiều lời, cả.”
Cố Nguyệt Hoài hứng thú hai tình ý , bỗng nhiên : “Điền Tĩnh, cô thích hai ?”
Nghe , bàn tay Điền Tĩnh khựng , lập tức rụt trở , mặt hổ mang theo nét sợ hãi : “Làm thể, từ nhỏ hai Cố chăm sóc , … …”
Hải hậu*, chỉ thể mập mờ, kiêng kị nhất chính là đ.â.m thủng tấm màn tình cảm!
*Hải hậu: Trap girl
Dáng vẻ thôi chỉ khiến Cố Duệ Hoài nhận thức rõ hiện thực, ngược còn khiến rung động, quở trách Cố Nguyệt Hoài: “Chuyện mà mày cũng hổ , mày còn là cô gái lập gia đình ?”
Cố Nguyệt Hoài ha ha, kéo giỏ chuẩn .
Lúc gần còn quên thêm mắm dặm muối: “Cũng tại em Trần Nhân trai chuẩn một trăm đồng tiền sính lễ để cưới Điền Tĩnh đó mà? Một trăm đồng đấy, đối với những như chúng mà thì quá nhiều!”
“Em là tâm ý với Trần Nguyệt Thăng mà còn thấy xúc động, từ đó buông bỏ cho đoạn tình cảm bạo dạn .”
“Điền Tĩnh, cô tuyệt thật đấy, một trăm đồng cũng cần, đột nhiên trở quẻ sang hai …”
“Là hàng xóm, nghiêm túc cô một chuyện. Đừng là một trăm đồng, hiện tại nhà nợ nần cũng gần hai trăm, e là thể lấy nhiều tiền như để cưới cô. Mong cô thông cảm, thông cảm nhé.”
Cố Nguyệt Hoài lười biếng xong, xoay rời .
Tuy cô định ngăn cản Điền Tĩnh quyến rũ Cố Duệ Hoài nữa, nhưng khiến cô chán ghét thì vẫn . Hơn nữa, Cố Duệ Hoài há miệng mở miệng là mấy lời , dù cũng trị một chút.