Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam - Chương 167
Cập nhật lúc: 2025-02-25 13:47:54
Lượt xem: 917
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thủ đô, Bắc Kinh.
Thủ đô hiển hách lừng lẫy hàng ngàn năm nay, đất thiêng sinh hiền tài.
Vào những năm bảy mươi, tại Bắc Kinh, đan xen giữa những con ngõ nhỏ là từng toà tứ hợp viện sừng sững. Sáng sớm, tiệm cơm Quốc Doanh treo biển báo ở cửa, phục vụ tào phớ, bánh quẩy, nước đậu xanh.
Tất nhiên, đây chỉ là thủ đô cái của bình thường.
Ở nơi đây còn một chỗ thần bí, xưa nay dân chúng thường gọi nơi là —— “Thủ đô mới”, hoặc còn gọi là đại viện.
Đại viện đoạn đường Ngọc Tuyền, đường nhiều chòi canh gỗ, mỗi cái chòi canh đều lính gác cầm súng.
Đến gần hơn sẽ thấy từng toà đại viện, cửa đại viện lính canh vác s.ú.n.g vai, đạn lên nòng, mắt thẳng, sống lưng thẳng tắp khiến ai cũng nể sợ, dám vượt qua giới hạn.
Đại viện chiếm diện tích cực kỳ lớn, ở bên trong bình thường,
Lúc , nơi sâu nhất trong đại viện vô cùng náo nhiệt, mười mấy trẻ tuổi tụ tập một chỗ, trò chuyện ríu rít với thanh niên đang thu dọn bọc hành lý, dường như cuộc chuyện chỉ nhằm thuyết phục thanh niên nọ.
Mấy trẻ tuổi sinh sống trong đại viện, họ đều mặc quân trang chỉnh tề, chân đeo giày da, cả trai lẫn gái, ai nấy cũng nở nụ tươi rói, là kiểu cần khổ sở vì cuộc sống.
“Anh năm, thật ? Dù rèn luyện cũng cần xa như ? Rước khổ !”
“ , em nhà quê bên ngoài dã man, vợ con lừa bán suốt, chậc, chỉ cần nghĩ thấy sợ , năm đừng mà.”
“Anh năm, là con một trong gia đình, cần chạy xa như . Chịu khổ , đến lúc đó về nhà cũng phiền phức, một khi quyết định sẽ còn cơ hội hối hận, ở đại viện gì ?”
“…”
Mọi liên tục rót tai thanh niên đang thu dọn hành lý gọi là năm hết tới khác, nội dung cuộc trò chuyện thì lẽ thanh niên sắp xuống nông thôn cắm đội.
Người thanh niên đáp , vui hét một tiếng: “Anh năm!”
Nghe , thanh niên ngẩng đầu để lộ khuôn mặt tuấn hơn , hai tròng mắt màu nâu nhạt ánh lên vẻ dịu dàng, sống mũi cao thẳng, làn da trắng nõn, mỗi một động tác giơ tay nhấc chân đều cho thấy thanh niên là trong gia đình tri thức.
Cậu thanh niên vóc dáng cao gầy như cây tùng cây dương, nổi bần bật giữa đám .
Cậu thanh niên lắc đầu trong bất lực, : “Gọi lớn thế để gì? điếc.”
Ai đó trong đám thở dài cất cao giọng: “Vậy , bọn em hết lời khuyên can , chịu ở ? Nếu giờ rời , sợ là chúng sẽ gặp trong mấy năm đó.”
Chàng trai trẻ nở nụ dịu dàng: “ , Thiếu Ngu còn chăm sóc hai đứa em, một Thiếu Ngu chắc chắn sẽ gồng gánh nổi, tới giúp Thiếu Ngu. Mấy cần gì nữa, tóm vẫn còn một tháng nữa chứ ngay bây giờ.”
Vừa đến hai chữ “Thiếu Ngu”, cả đám bỗng im bặt, bầu khí quỷ dị bao trùm, khiếp cảm giác áp lực như cơn bão qua.
Im lặng một lúc, ngập ngừng: “Kim An, chuyện tới nước , còn dốc hết sức nghĩ cho để gì? Chúng còn là những chung mục tiêu nữa, gia đình Thiếu An phạm tội , chúng nên ít dính líu đến họ thì hơn, tránh để liên luỵ.”
“ đấy năm, bây giờ nhà họ Yến giống như cái ổ tai hoạ mà tránh còn kịp, ai cũng cách xa một chút, chỉ là niệm tình , bây giờ còn xuống nông thôn với Thiếu Ngu nữa, liệu chú Tống để ?”
“Anh năm, đừng dại dột như , nhà họ Yến bây giờ còn giống nhà họ Yến nữa, hãy vì chú Tống mà nghĩ .”
Nghe đến đây, Tống Kim An cau mày.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-ngay-ket-hon-voi-tra-nam/chuong-167.html.]
Nụ khuôn mặt tuấn dần phai nhạt, rõ ràng, thích những lời như .
“Cậu là Yến Thiếu Ngu, là Tống Kim An, chúng sống với từ nhỏ trong cái đại viện , cùng trưởng thành, dù xảy biến cố gì chăng nữa, tình cảm của chúng giả. quan tâm mấy nghĩ thế nào, nhưng sẽ mãi là em của !”
“Sau đừng như nữa, mấy cũng tính .”
Trước nay Tống Kim An từng mấy lời tàn nhẫn cay nghiệt, mặc dù những lời cũng khá nặng, nhưng vẫn khiến nguôi giận chút nào.
Tống Kim An ngẫm nghĩ, đó với giọng trầm thấp: “Trước đây mấy cứ luôn miệng gọi Thiếu Ngu là ba ba, thậm chí còn gọi nhiều hơn gọi tên nữa là. Mặc dù giờ nhà đang gặp khó khăn, nhưng đây lý do để mấy vác đá bỏ xuống giếng.”
Dứt lời, Tống Kim An xua tay, lộ rõ thái độ vui: “Được , hôm nay đến đây thôi, mấy mau về .”
Mọi chằm chằm, cuối cùng chỉ đành rời khỏi viện một với tâm trạng bực bội.
Nguyệt
Tống Kim An ném hành lý sang một bên, đó khỏi sân, rẽ phòng bên cạnh.
Bố cục của hai sân giống y hệt , chỉ khác cái là trong sân bên cạnh trồng một vài loại hoa quả quý hiếm, nhưng vì lâu ai chăm sóc nên cây cối rũ đầu xuống, dấu hiệu suy tàn, giống như chủ nhân căn nhà.
Tống Kim An mím môi băng qua sân, cửa.
Anh khắp xung quanh, thấy bóng , lên tầng hô to: “Có ai ?”
Không lâu , những tiếng bước chân nôn nóng chạy từ tầng xuống vang lên, ai đó chạy kêu: “Tìm thấy ? Tìm thấy Thiếu Đường ư?”
Một cô gái chừng mười tám tuổi chạy từ tầng xuống, khi thấy Tống Kim An cửa, đôi mắt sáng lấp lánh bỗng trở nên tối tăm, khiến mà đau lòng.
Cánh môi trắng bệch của cô gái khẽ mấp máy, giọng bất lực vang lên: “Anh năm.”
Thấy nét mặt tiều tuỵ của Yến Thiếu Ly, Tống Kim An rầu rĩ gật đầu, thấp giọng : “Thiếu Ngu với Thiếu Ương vẫn về ?”
Yến Thiếu Ly nở nụ chua xót: “Ngày nào tìm thấy Thiếu Đường là ngày đó bọn em yên tâm, thể chờ trong nhà đây? Bọn em khởi hành xuống nông thôn ngay lập tức, Thiếu Đường…”
Đột nhiên, Yến Thiếu Ly nghĩ tới cái gì đó, đôi mắt loé, cô cắn môi, bất ngờ quỳ Tống Kim An!
Một tiếng “bốp” vang lên, đó là âm thanh khi đầu gối chạm đất.
Đồng tử màu nâu nhạt của Tống Kim An co rụt , vội duỗi tay đỡ Yến Thiếu Ly, gấp giọng: “Thiếu Ly, em gì ? Có chuyện gì thì , chẳng lẽ em còn ngượng ngùng khách sáo với ư? Em thế là ?”
Yến Thiếu Ly bỗng bật nức nở: “Anh năm, thể giúp bọn em tìm Thiếu Đường ? Bây giờ cha em sống c.h.ế.t , cô chú họ hàng coi bọn em như thú dữ điềm xui, chịu giúp đỡ, nhưng nếu chỉ dựa sức thì tìm Thiếu Đường khác gì việc mò kim đáy bể.”
“Anh em cho em phiền , nhưng mà… mà em thể trơ mắt Thiếu Đường biến mất !”
“Anh năm, cầu xin , xin hãy giúp chúng em . Giờ ngoài sẽ ai tới nhà em cả, em thật sự tìm ai giúp đỡ ngoài hết, năm, cầu xin .”
Dứt lời, Yến Thiếu Ly đẩy tay Tống Kim An dập đầu xuống đất, khuôn mặt xinh của cô gái trẻ chỉ nước mắt, mí mắt sưng húp, thể thấy thời gian cô mệt mỏi lo lắng nhường nào.
Cô gái với giọng nghẹn ngào, nước mắt như hạt chân trâu rơi đứt đoạn, rớt xuống nền nhà tạo thành bọt nước nhỏ b.ắ.n xung quanh.
Ánh mắt Tống Kim An bi thương hơn bao giờ hết, duỗi tay đỡ Yến Thiếu Ly, đang định chuyện thì tiếng bất ngờ vang lưng .
“Yến Thiếu Ly, dậy.”