Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam - Chương 188
Cập nhật lúc: 2025-02-25 13:56:51
Lượt xem: 840
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1VoeRFHNJB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Nhật Báo Quần Chúng!” Cố Chí Phượng còn phản ứng gì, Cố Đình Hoài hốt hoảng lên tiếng.
Cố Chí Phượng Cố Đình Hoài, ông cũng ý nghĩa của Nhật Báo Quần Chúng , chỉ là chút kỳ lạ. Sao con bé nhà thể đơn vị như , trong chuyện dấu vết của Tần Vạn Giang ?
Từ góc độ của một cha mà , đối với việc con gái thể công việc như , ông cũng vui mừng.
từ góc độ của một đàn ông mà , nếu như công việc là Tần Vạn Giang giúp đỡ mà , ông thể vui nổi. Trong lòng phức tạp mất mát, nên dùng thái độ gì để đối mặt.
Hoàng Phượng Anh gật đầu : “Chứ còn gì nữa, Nhật Báo Quần Chúng đấy! Mọi mau trở về , buổi tối chúc mừng cho Tiểu Cố!”
Cố Chí Phượng suy nghĩ đến thất thần, như thấy lời của Hoàng Phượng Anh, cuối cùng vẫn là Cố Đình Hoài kéo trở về.
Vừa về đến nhà, ngửi thấy một mùi thơm bá đạo tê cay.
Cố Chí Phượng kìm nén tâm trạng phức tạp, Cố Nguyệt Hoài bận rộn trong bếp, hỏi: “Bé, gì ?”
“Cha? Anh cả, về . buổi tối con thỏ xào cay, thịt mềm lắm.” Vẻ mặt của Cố Nguyệt Hoài vẫn như thường, hề lộ vẻ vui mừng khi một công việc cực kỳ .
Cố Đình Hoài lắc đầu, giọng điệu kinh ngạc : “Bé , em bình tĩnh thế?”
Cố Tích Hoài ở đầu giường đất, vốn dĩ đang dạy Yến Thiếu Đường thơ cổ, như thế cũng khỏi bối rối, chen : “Anh cả, ý gì? Cái gì gọi là bình tĩnh thế? Hôm nay Nguyệt Hoài xảy chuyện gì?”
Lúc hỏi, Cố Tích Hoài về phía Cố Nguyệt Hoài với vẻ mặt thắc mắc.
Hôm nay cô trở về bắt đầu nấu ăn thật sự thể điểm gì giống. Dĩ nhiên giờ đây em gái học cách biểu lộ sắc mặt, cũng còn là cô bé hở một tí là rống, cái cái nữa.
Cố Đình Hoài lặp bộ lời Hoàng Phượng Anh , xong ánh mắt Cố Tích Hoài gần như lồi .
Anh chấn động về phía Cố Nguyệt Hoài hề đổi sắc mặt, dám nghĩ, nhận cơ hội việc của Nhật Báo Quần Chúng là em gái nhà . Anh nhiệt tình học tập, cũng mang lòng sùng kính đối với loại đơn vị .
Anh khỏi hỏi nữa: “Nguyệt Hoài, những gì cả là thật ? Em thật sự sẽ đến Nhật Báo Quần Chúng việc ?”
Cố Nguyệt Hoài gật đầu : “Ừ, ngày mai sẽ báo danh.”
Cố Tích Hoài còn mở miệng, Cố Chí Phượng nhíu mày : “Ngày mai? Sau nếu mỗi ngày đến công xã việc, mấy giờ dậy ? Mỗi ngày bôn ba đường xa cũng mệt, còn an .”
Từ đến nay ông luôn thương con gái, đối với chuyện công việc hỏi nhiều nữa. Kế tiếp cũng khỏi lo lắng đến chuyện con gái mỗi ngày , lúc về thì chắc trời cũng tối, chỉ sợ đường cũng an .
Cố Nguyệt Hoài lắc đầu: “Không , con thể .”
Cơ hội ở trong tay, cũng thể do dự lưỡng lự .
Lúc , Cố Đình Hoài : “Sau mỗi buổi sáng và buổi tối để đưa bé , đó mới trở về việc.”
Nghe , Cố Chí Phượng gật gật đầu, cảm thấy đây cũng là một cách nhưng về Cố Đình Hoài sẽ mệt mỏi hơn.
Cố Nguyệt Hoài nhíu mày, từ chối : “Không cần , cả việc cả ngày đủ mệt mỏi , còn đưa đón em nữa?” Cô tiếp tục : “Đi mà thôi, em cũng yểu điệu như , mỗi ngày đường còn thể rèn luyện thể nữa. Đột nhiên gầy nhiều như , thể chất theo kịp thì cũng . Hơn nữa trời tối cũng sợ, giờ đó đường , sợ cái gì chứ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-ngay-ket-hon-voi-tra-nam/chuong-188.html.]
Cố Đình Hoài vui: “ mà…”
Cố Nguyệt Hoài ngăn , : “Không nhưng nhị gì cả, hôm nay là ngày vui, chúng ăn cơm .”
Cô múc thịt thỏ xào cay , bưng bánh rán nóng hổi và trứng xào cà chua lên bàn, đối với nhà họ Cố chỉ ăn cháo gạo lứt loãng mà , bữa ăn thật sự phong phú.
Giờ đây Yến Thiếu Đường thể tự ăn cơm, thậm chí còn thể biểu đạt một nhu cầu đơn giản.
Cố Nguyệt Hoài cô bé cầm bánh rán, ăn trứng gà, cái miệng nhỏ nhắn bóng loáng thì khỏi bật , bỗng nhiên nghĩ đến đồ hộp trái cây xong, trở về phòng lấy , mở tỏa mùi vị chua ngọt.
Không bởi vì dùng nước giếng của gian để , ngửi thấy ngọt ngào, thấm ruột gan.
Yến Thiếu Đường mũi thính, ngửi mùi vị thì chớp chớp mắt : “Ăn.”
Cố Tích Hoài cũng ngẩng đầu lên từ trong chén cơm, kinh ngạc : “Đây... Đây là đồ hộp? Nguyệt Hoài, là do em ?”
Giọng điệu của chút chấn động, đồ hộp chỉ bán trong xã cung ứng. Có đồ hộp đào vàng, đồ hộp táo và đồ hộp lê, chủng loại nhiều lắm, nhưng đều đắt. Bình thường cũng ai nỡ mua để ăn, đều dùng để tặng quà khi thăm bạn bè.
Đương nhiên, tặng món quà như cũng nghiến răng nghiến lợi, giậm chân các kiểu mới cam lòng mua.
Cố Nguyệt Hoài gật đầu, chia đồ hộp mấy phần: “Ừ, nếm thử , em đấy.”
Cố Chí Phượng trái cây đóng hộp trắng như tuyết ở trong bát, giọng vui mừng kiêu ngạo: “Bé thật sự trưởng thành , chỉ vẽ tranh, còn đồ hộp. Cuộc sống chắc chắn càng ngày càng , ai cưới bé nhà là cũng thắp nhang cầu nguyện đấy.”
Cố Đình Hoài gật đầu phụ họa, nếm thử một ngụm, mùi vị ngọt ngào tản trong miệng, vô cùng ngon.
Thời đại chịu khổ nhiều, chỉ cần một chút ngọt cũng cảm thấy cuộc sống tràn ngập hứng khởi.
Cố Nguyệt Hoài lời khích lệ, chút chột mà tiếp nhận.
Cả gia đình nhanh ăn cơm tối xong, chia ăn một phần đồ hộp. Lúc , Cố Chí Phượng mới nhớ tới chuyện hôm nay đồng ý với Cố Thiên Phượng, chần chờ : “Bé , ngày mai con , cô cả của con...”
Cố Nguyệt Hoài sớm suy nghĩ xong xuôi, thuận miệng : “Trưa mai cha xin nghỉ, đến công xã chờ con, con thể ngoài ăn cơm một chuyến, cùng cha tới huyện.”
Con Nhiếp Bội Lan là tay buôn khôn khéo, quý trọng thanh danh, tuyệt đối dính líu gì đến nhà quê như Cố Chí Phượng. Nếu cô cùng, chỉ sợ cha cô thể đám “Ăn”.
Cố Chí Phượng lắc đầu: “Như , ngày đầu , thể trì hoãn công việc của con chứ? Bỏ , , cô cả của con cũng bảo chúng , cứ bỏ qua .”
Nguyệt
Lúc ông những lời , giọng điệu chút phức tạp, hiển nhiên thì trong lòng cũng chút tiếc nuối. Dù ở đó chị cả cùng với cả, chị hai nhiều năm gặp của ông , bốn chị em họ nhiều năm tụ họp với .
Cố Nguyệt Hoài Cố Chí Phượng, : “Không gì , ngày đầu đều chỉ đến quen với vị trí công việc, nhận đồng phục việc gì đó nên cũng rảnh rỗi. Cha yên tâm , chúng ở lâu, buổi chiều trở về là .”
Cô sống là vì điều gì?
Chẳng là để đổi vận mệnh của nhà, chuyện , sống cuộc sống ?
Nếu Cố Chí Phượng thăm Nhiếp Bội Lan, cô sẽ theo. Còn nếu những đó mà gắt gỏng, cô tuyệt đối sẽ để cho Cố Chí Phượng chịu đựng. Người kính một thước, kính một trượng, hủy một hạt kê, đoạt ba đấu!