Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam - Chương 199

Cập nhật lúc: 2025-02-25 14:01:02
Lượt xem: 932

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cố Tích Hoài khỏi trợn mắt: “Cha, uổng công lúc trẻ cha còn ở nước ngoài, cái gì mà giống như mất chứ, đó gọi là giống như đưa đám. Có thể dùng từ giống như từng học hành ?”

Khóe miệng Cố Chí Phượng co rút, tức giận : “Ông đây du học, học tiếng nước ngoài, còn cái con là thành ngữ!”

Cố Tích Hoài nghẹn họng, cẩn thận ngẫm , cảm thấy lời giống như đùa cũng lý.

Hai cắt ngang như , ngược cho bầu khí còn nặng nề nữa.

Cố Nguyệt Hoài nấu cơm, đánh trứng gà xong, con ngươi nheo . Xem khi công xã trù tính lương thực xong, phát hiện tình trạng đáng sợ rằng công điểm và lương thực tương ứng, một khi để xã viên thì bộ đại đội đều sẽ loạn mất.

Đương nhiên, năm nay nạn đói cũng chỉ một đại đội bọn họ trải qua.

đại đội sản xuất Đại Lao Tử xem như nhận thức , đại đội ánh mắt sắc bén, sớm phát hiện năm nay thu hoạch lương thực , bắt đầu nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề thiếu hụt lương thực. Đáng tiếc lỗ hổng quá lớn, định sẵn là cách nào.

Nghĩ đến đây, Cố Nguyệt Hoài : “Cho dù là xảy vấn đề trong lương thực , mỗi ngày con đều sẽ mua chút lương thực từ xã cung ứng trở về, để phòng ngừa cho chắc. Cha, cha cũng cần quan tâm lung tung, cứ lo việc cho .”

Tuy rằng phiếu lương thực gì, nhưng lương thực nhiều ăn hết, chỉ cần đeo gùi yểm hộ, chuyển gạo mì đậu phộng trong gian sử dụng là , cũng chuyện gì to tát.

Cố Chí Phượng Cố Nguyệt Hoài tiền, suy nghĩ một chút, thấm thía : “Bé , con mua cho chút lương thực là , cha và con ăn lương thực thô. Lương thực thô cho dày, mỗi ngày ăn lương thực tinh còn thấy quen.”

Cố Nguyệt Hoài nhướng mày, chút khách sáo mà chọc thủng: “Cha, từ nhỏ cha ăn lương thực tinh, mà ăn quen?”

Khóe miệng Cố Chí Phượng giật giật, mỉa : “Hảo hán nhắc thời dũng năm xưa.”

Cố Nguyệt Hoài bật , khỏi liếc ông một cái, như điều ám chỉ: “Nhà chúng , về con sẽ kiếm tiền, mỗi ngày chúng đều thể ăn lương thực tinh. Cho nên cần tiết kiệm, ?”

Nói xong, về phía Cố Đình Hoài và Cố Tích Hoài, giọng điệu chế nhạo: “À, đúng , còn cả và ba nữa. Nếu các nữ đồng chí thích cũng thể với em, cái khác em gái , chứ tiền sính lễ thì luôn thể gom góp một khoản.”

Đề tài cho bầu khí bỗng chốc trở nên lạnh lẽo.

, ba em trong nhà, chỉ một nữ đồng chí thích, đáng tiếc...

Cố Đình Hoài vô thức cảm thấy đỏ tai, tức giận : “Con gái con đứa, cái gì chứ?”

Nguyệt

là tuổi tác của nhỏ, những thanh niên thuở nhỏ để m.ô.n.g trần cùng lớn lên với cũng cha, chỉ còn cô đơn một . Nếu khao khát gì với tương lai thì là giả nhưng nữ đồng chí thích ư?

Cố Đình Hoài nghĩ tới nghĩ lui, trong đầu cũng ý gì, chỉ thể lắc đầu.

Ngược Cố Tích Hoài ở bên cạnh, hề hổ, còn nghi hoặc : “Tiền sính lễ? Nguyệt Hoài, vẫn hỏi rõ, em kiếm nhiều tiền ? Không chỉ trả hết nợ, mỗi ngày còn mua lương thực về.”

Là một phần tử trong nhà, thật sự cảm thấy tò mò đối với chuyện .

Trước nhà họ Cố sống những ngày tháng như thế nào? Nói là ăn bữa bữa thì chút khoa trương, nhưng thật sự một bữa nào là ăn no, mỗi đều chỉ sáu phần no, uống một bụng nước, mới thể ngủ .

cho tới bây giờ, cuộc sống càng ngày càng , ăn lương thực tinh đến lúc bụng căng tròn, đây là điều mà đây cũng dám nghĩ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-ngay-ket-hon-voi-tra-nam/chuong-199.html.]

Hơn nữa, cũng cần cùng cha và em mạo hiểm đến chợ đen để nguy cơ bắt, mà thể yên tĩnh ở nhà học tập, chăm sóc bé con. Cuộc sống bình an nhẹ nhàng thế , thật sự thích.

Cố Nguyệt Hoài hề hoảng hốt: “Anh cả cho ? Lúc nhỏ bà cho em một trang sức tương tự, vẫn luôn giữ . Sau khi em cải tà quy chính thì mang trang sức đến cửa hàng ký gửi của thành phố Chu Lan để bán, đổi chút chi tiêu cho gia đình.”

Cố Tích Hoài nhíu mày, nghi ngờ : “Thật sự là như ?”

bà nội nhiều trang sức bảo bối nhưng những thứ sớm tịch thu, hơn nữa với tính cách đây của Cố Nguyệt Hoài, nếu thật trang sức, nhất định sẽ trắng trợn khoe khoang với bọn họ!

Giọng điệu của Cố Nguyệt Hoài chút buồn bực: “Anh ba nghi ngờ em ? Nếu cảm thấy tiền ở ? Chẳng lẽ từ trời rơi xuống? Cha thể chứng cho em, đúng cha?”

Cố Chí Phượng liên tục gật đầu, giơ tay đập Cố Tích Hoài một phát: “Chăm sóc Thiếu Đường cho , đừng suy nghĩ lung tung nữa.”

Cố Tích Hoài nhe răng trợn mắt đưa tay xoa xoa đầu, lầm bầm : “Không hỏi thì hỏi, động tay động chân chứ? Quân tử động khẩu động thủ đó hiểu ?”

Mắt hổ của Cố Chí Phượng trợn tròn, tay, Yến Thiếu Đường thức dậy giờ phút quan trọng .

Cô bé ngẩng đầu thấy Cố Nguyệt Hoài đang bận rộn trong bếp, đôi mắt hoa đào xinh lấp lánh: “Chị…”

Xung quanh đều yên tĩnh, một tiếng “Chị” của Yến Thiếu Đường cực kỳ rõ ràng, rơi trong tai cũng thua gì sấm sét mặt đất. Dù từ khi cô bé tới nơi , vẫn từng mở miệng chuyện, còn hoài nghi cô bé là một câm.

Cố Nguyệt Hoài thì thành thói quen, mỉm tới ôm Yến Thiếu Đường: “Thiếu Đường thật giỏi, chị nấu cơm cho em ăn đây.”

Trong thời gian tưới nước giếng trong gian mỗi ngày, cô bé ngày càng chuyển biến một cách rõ ràng. Cô bé nhà cầu tự cởi quần, cũng bắt đầu học mang vớ, gọi , tất cả đều đang phát triển theo hướng .

Giọng điệu Cố Tích Hoài chút kích động : “Nguyệt Hoài, Thiếu Đường khỏi ?”

Cố Nguyệt Hoài nghĩ nghĩ, lập lờ nước đôi : “Có lẽ .”

Cô cũng Yến Thiếu Đường thể khôi phục tới mức độ nào, về thể sống như bình thường . Tuy nhiên cô sẽ từ bỏ việc cho Yến Thiếu Đường sử dụng nước giếng, dù là mười năm, là hai mươi năm, tin rằng một ngày nào đó sẽ nhận trái ngọt.

Mặc dù là một đáp án mơ hồ, nhưng vẫn phấn chấn.

Lúc , Cố Chí Phượng bỗng nhiên nghĩ đến gì đó, nghi hoặc : “ , cảnh sát tới thăm, Thiếu Đường tên... tên Yến Thiếu Đường? Vì họ Yến? Bé , con con bé ?”

Tay Cố Nguyệt Hoài khựng , : “Trước đây gặp qua.”

Vẻ mặt Cố Chí Phượng càng thêm nghi ngờ, kỳ quái : “Trước đây? Bao lâu đây? Sao cha từng thấy? Nếu cô bé xinh thế trong mười dặm tám hương thì sớm truyền khắp nơi, cũng ai đến cả.”

Cố Nguyệt Hoài để ông tiếp tục truy hỏi, bèn : “Được , cơm chiên xong , ăn cơm thôi.”

Yến Thiếu Ngu sớm muộn gì cũng sẽ tới, tâm tư của sâu, đối với bất kỳ ai cũng mang vẻ lạnh lùng xa cách ngàn dặm. Nếu như kiếp cô ma xui quỷ khiến mà đỡ cho một phát súng, chỉ sợ cũng nhiều chuyện .

Cô thật lòng thích Yến Thiếu Đường, cũng hy vọng Yến Thiếu Đường chất kết dính, để Yến Thiếu Ngu đối xử với cô khác một chút.

Đó là bộ giáp, ánh sáng duy nhất của cô trong suốt quãng đời mười năm thù hận còn .

 

Loading...