Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam - Chương 202

Cập nhật lúc: 2025-02-25 14:02:38
Lượt xem: 879

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vạn Thanh Lam bĩu môi, vẻ mặt mất hứng, gương mặt Diêu Mỹ Lệ đỏ ửng thì càng bất mãn, khỏi lên tiếng: “Việc ăn của xã cung ứng cũng họp chợ cướp hết ? Hôm nay cô đúng là rảnh rỗi đấy.”

Tất cả đều ở công xã Hoàng Oanh, còn thích cùng một , cho nên đúng là đầu tiên gặp mặt.

Diêu Mỹ Lệ dịu dàng, Vạn Thanh Lam hoạt bát, hai là kiểu tương phản, va chạm cùng một chỗ cũng chút tia lửa nhỏ.

“Đồng chí Vạn đùa .” Diêu Mỹ Lệ thích tranh giành với khác, cô cũng sự chống đối trong giọng của Vạn Thanh Lam nhưng chuyện cũng quan trọng. Nếu cả hai cùng thích, thì dựa bản lĩnh của thôi.

Hơn nữa, Cố Đình Hoài thể khiến Vạn Thanh Lam thích, cũng chứng tỏ ánh mắt của cô tệ.

Cố Nguyệt Hoài giãy cánh tay của , hai đọ chiêu qua , chỉ cảm thấy đầu càng đau.

Các cô gái nông thôn để tiền mua lương thực ở trong thành phố, mà vắt hết óc gả trong thành phố. Cho dù gả cho một què tàn phế cũng hối hận, chỉ để ăn miếng cơm no. Mà hầu như các cô gái trong thành phố cũng xem xét đến việc thể mua lương thực , thể ăn lương thực thương phẩm khi tính chuyện lập gia đình.

Rõ ràng cả cô thể hiện gì hết, cũng phí nhiều sức mà sự yêu thích của hai cô gái thành phố, chậc.

Cố Nguyệt Hoài lắc đầu, cái gọi là mệnh, rõ cũng tả rõ.

lúc , cách đó xa truyền đến giọng Cố Chí Phượng: “Bé ơi!”

Cố Nguyệt Hoài thở phào nhẹ nhõm, lập tức thoát khỏi cánh tay của hai , bước nhanh về phía Cố Chí Phượng. Vạn Thanh Lam và Diêu Mỹ Lệ cũng vội vàng theo.

Cố Nguyệt Hoài nhận lấy Yến Thiếu Đường trong tay Cố Tích Hoài: “Cha, giờ hai mới tới?”

“Chú Cố.”

“Chào chú Cố.”

Vạn Thanh Lam và Diêu Mỹ Lệ cũng đầu gặp Cố Chí Phượng, hai đều xua tan bầu khí kỳ lạ khi nãy ở cạnh , giống như hai con cừu nhỏ vô hại, ngoan ngoãn vô cùng.

Cố Chí Phượng vui vẻ gật đầu, ông là một thô kệch, nhận hai họ ý với Cố Đình Hoài.

Cố Tích Hoài tinh thông, cũng cần hỏi nhiều, chỉ ánh mắt của hai cũng . ánh mắt bình tĩnh của Cố Đình Hoài là , tạm thời đều ý đó với cả hai , do thông suốt .

Cố Nguyệt Hoài ôm Yến Thiếu Đường, chỉ bán gánh kẹo hồ lô : “Thiếu Đường ăn kẹo hồ lô ?”

“Ăn! Ăn kẹo!” Giọng Yến Thiếu Đường lớn, nhưng rõ ràng, cắn chữ rõ ràng.

“Được, ăn kẹo.” Cố Nguyệt Hoài nhếch môi, đưa tay nhẹ nhàng vuốt chóp mũi Yến Thiếu Đường, nhanh về phía bán kẹo hồ lô. Một cây kẹo hồ lô bốn phân tiền, đỏ rực, cắn nát trong miệng, ngọt ngào dính răng.

Ngược cô bé thích, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh lộ nụ thỏa mãn.

Một tháng qua, Yến Thiếu Đường cũng xảy biến hóa nghiêng trời lệch đất. Đầu tiên là béo lên, còn dáng vẻ gầy trơ xương khi trở về, cô bé trong veo như nước giống như nụ hoa sắp nở.

Dưới sự tẩm bổ của nước giếng trong gian Tu Di, giờ đây Yến Thiếu Đường thể biểu đạt ý nghĩ giống như bình thường.

Tuy rằng chuyện vẫn lưu loát, chỉ thể bật một chữ hai chữ, nhưng so với lúc tới là hai khác . Ít nhất Yến Thiếu Ngu thấy, nhất định sẽ chấn động.

Gần cuối năm, đồ bán trong chợ vô cùng phong phú, tranh Tết, hoa, trái cây, bánh bao, bánh quẩy, pháo, chổi, giấy thơm v.v. Thậm chí còn chơi xiếc và bán thuốc chuột.

Đi dạo dọc đường, Cố Nguyệt Hoài mua cho Yến Thiếu Đường mấy sợi dây buộc tóc màu đỏ.

Khi ngang qua một sạp bán vải, dừng mua mấy thước vải.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-ngay-ket-hon-voi-tra-nam/chuong-202.html.]

Bông vải trong gian của cô tràn lan, đang chuẩn đến xưởng bông vải xử lý một chút, dệt vải xong thì để quần áo mới. Qua năm mới, nếu như thể, mấy cái chăn bông mới tinh, như em Yến Thiếu Ngu đến cũng mức lạnh cóng.

Cố Nguyệt Hoài suy tư ở trong lòng, đưa những đồ mua cho Cố Tích Hoài.

Đi dạo mệt mỏi, mấy xuống sạp hoành thánh, hoành thánh da mỏng nhân to, nước canh ngon, miệng lộ vẻ thỏa mãn.

Nguyệt

Cố Nguyệt Hoài đút cho Yến Thiếu Đường ăn hoành thánh, hỏi: “Cha, đội sản xuất sắp nghỉ ?”

Cố Chí Phượng ăn một miếng hoành thánh, gật đầu : “Ừ, sắp , hai ngày nữa cũng nên phát lương thực .”

Phát lương thực?

Cố Nguyệt Hoài nghĩ đến tháng mỗi khi gặp Vương Phúc và Vương Bồi Sinh, hai đều mang vẻ mặt u sầu, khỏi mím môi. Cán bộ đại đội sầu đến nỗi tóc bạc trắng, đợi đến khi thể phát lương thực, còn sẽ xảy cảnh hỗn loạn gì.

Vạn Thanh Lam yên lòng ăn hoành thánh, cuộc đối thoại của hai , bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, khỏi ngẩng đầu về phía Cố Nguyệt Hoài, vẻ mặt chờ mong : “Nguyệt Hoài, đội sản xuất nghỉ, thể đến nhà cô chơi ?”

Cố Nguyệt Hoài theo bản năng về phía Cố Đình Hoài, thấy vẻ mặt của đổi, giống như lời của Vạn Thanh Lam hề liên quan gì đến , khóe miệng của cô khỏi co rút. Quả nhiên đúng là đầu gỗ, như cưới vợ đây?

Cô còn lên tiếng, Cố Chí Phượng đồng ý: “Đến , tới nhà chơi.”

Ông thầm nghĩ, từ nhỏ con gái nhà duyên với bạn bè, mãi kết bạn với ai. Hiện tại thật vất vả mới gặp hai thì chung sống cho , cũng bớt những ngày tháng cô độc một , thấy mà chua xót.

Vừa Cố Chí Phượng đáp, Vạn Thanh Lam tươi : “Được!”

Diêu Mỹ Lệ cắn cắn môi, mở miệng gì đó, chút ngượng ngùng, chỉ thể yên lặng cúi đầu.

Cố Chí Phượng vui tươi hớn hở đầu Diêu Mỹ Lệ: “Mỹ Lệ, cháu cũng đến ? Còn thể bạn với Thanh Lam.”

Nghe , thật sự là vui kẻ buồn.

Cố Tích Hoài suýt nữa phun một ngụm hoành tháng, trong lòng thở dài vì sự chậm chạp của cha .

Cố Đình Hoài như một ngoài cuộc đột nhiên nghĩ đến cái gì, : “ , trong đội hôm nay tan họp, chuyện lớn tuyên bố, bảo đến. Chúng mau dạo thôi, dạo xong trở về việc. Bé , em tan tầm cũng về nhà sớm một chút nhé.”

Cố Nguyệt Hoài nhướng mày: “Chuyện lớn? Chuyện lớn gì?”

Bỗng dưng cô giật trong lòng, tính toán thời gian, hiện tại hẳn là nhóm thanh niên trí thức bắt đầu lên xe lửa, tới vài ngày là thể đến công xã Hoàng Oanh. Đến lúc đó dành một hai ngày là .

cô sắp thể gặp Yến Thiếu Ngu ?

Cố Nguyệt Hoài lắc đầu: “Còn , dù hôm nay họp là thể thôi, cũng vội, hẳn chuyện gì, thấy biểu cảm của bí thư chi bộ vui.”

Cố Tích Hoài ăn xong hoành thánh, ôm Yến Thiếu Đường lòng, tức giận : “Rất vui? Đó là bởi vì trong thời gian mặt mày ông quá u ám! Hơi một chút là thể là vui, ha ha.”

Ăn xong bữa ăn , mỗi một ngả, ai về chỗ đó, công thì công, việc thì việc.

Vạn Thanh Lam ở vị trí việc, tò mò ghé sát Cố Nguyệt Hoài: “Nguyệt Hoài, cô đang vui ?”

Cố Nguyệt Hoài vẽ tranh minh họa, từ trong khoang mũi phát một tiếng “Ừ”.

Vạn Thanh Lam vui vẻ ôm mặt: “Vì ? Có cô vui vì đến nhà cô ? Có cô vui vì chị dâu của cô ? Nguyệt Hoài bụng , cô thể bày chiêu cho giúp đỡ ?”

Cố Nguyệt Hoài ngoái đầu , khóe môi nhạt: “Cô cần việc ?”

 

Loading...