Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam - Chương 234

Cập nhật lúc: 2025-02-26 12:29:22
Lượt xem: 892

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhắc tới chuyện , khí vốn hài hòa vì Yến Thiếu Ngu bỗng chốc trở nên lạnh lẽo.

Cố Đình Hoài buông ly tráng men trong tay xuống, giọng điệu chút nặng nề: “Hôm nay bí thư chi bộ tuyên bố thiếu lương thực, trong đội ầm ĩ thôi, đều la hét đòi chia lương thực . Bây giờ còn quy định, mà đoán chừng náo loạn .”

Cố Tích Hoài thở một , lắc đầu : “Chuyện lớn liên quan đến mạng , sớm vẫn hơn là muộn.”

Anh yên lặng trong chốc lát, suy nghĩ một chút, : “Ngày mai trong đội cho nghỉ lễ thời gian dài, các xã viên trong đội hẳn là sẽ lên núi xem cái gì thể ăn . Cả nhà chúng cũng lên núi xem, đừng để hoài nghi.”

Lời , Cố Chí Phượng và Cố Đình Hoài đổi sắc mặt, hẹn mà cùng về phía phòng của Cố Nguyệt Hoài.

Bọn họ đều , trong phòng cất giữ nhiều lương thực, cũng đủ cho cả nhà bọn họ vững vàng vượt qua năm tháng thiếu lương thực . Thế nhưng, nếu để cho ngoài , thì đối với cả nhà bọn họ mà cũng là chuyện gì.

Cố Chí Phượng nhíu chặt mày , nghĩ tới năm đó trải qua nạn đói.

Khi đó, gặm vỏ cây cũng là chuyện thường, thậm chí trộm trẻ con để ăn. Câu coi con là thức ăn cũng suông, tuy lúc thể hỗn loạn như , nhưng đói mà trở nên sốt ruột thì chuyện gì cũng .

Cố Chí Phượng thở dài thật sâu: “Thằng ba đúng, cả nhà chúng theo xã viên là điều đúng đắn.”

Mấy họ đưa mắt , trong lòng phập phồng, thật lâu gì.

*

Bên , Cố Nguyệt Hoài ở phía , Yến Thiếu Ngu theo phía , một đường về điểm thanh niên trí thức.

Tiếng bước chân của hai một nhẹ một nặng, một cạn một sâu, con đường nhỏ chỉ tiếng bước chân dẫm lá khô.

Qua một lúc lâu, Cố Nguyệt Hoài dừng bước, chờ Yến Thiếu Ngu đến gần, mới nhẹ giọng : “Anh cần cảm thấy áp lực, ý ép buộc . Cho dù đến nhà ăn cơm, chúng cũng sẽ chăm sóc Thiếu Đường thật .”

Yến Thiếu Ngu cô, giữa trán ngưng tụ một tia lạnh lẽo.

Anh ngờ Cố Nguyệt Hoài hiểu rõ suy nghĩ của như , đúng là khoảnh khắc im lặng khiến cô thấu mấy phần do dự của . Không sai, sở dĩ chấp nhận cũng từ chối, chính là bởi vì Yến Thiếu Đường.

Anh từng gặp những nữ đồng chí nhiệt tình, đương nhiên cũng thấu tâm tư của Cố Nguyệt Hoài đối với .

thật sự mấy hăng hái với chuyện , cũng hề hứng thú, nhưng cô là ân nhân cứu mạng của Yến Thiếu Đường. Thân là cả của Yến Thiếu Đường, ân tình thể quên, càng sẽ quên.

Bởi , khi đối mặt với Cố Nguyệt Hoài, bớt vài phần quyết đoán sát phạt của ngày xưa.

Mặc dù tính cương quyết, nhưng tâm tư nặng, nhất là khi đối mặt với mấy em trong nhà thì càng mạnh mẽ hơn.

Một mặt, ghi nhớ ân tình Cố Nguyệt Hoài cứu Yến Thiếu Đường, mặt khác, nhà họ Cố đối xử chân thành với Yến Thiếu Đường, hề nửa phần hiềm nghi hà khắc. Nếu bởi vì từ chối Cố Nguyệt Hoài mà sinh hiềm khích, thì nhiều hơn mất .

Những thứ , đều là nguyên nhân khiến yên lặng .

Cố Nguyệt Hoài hiểu Yến Thiếu Ngu, biểu cảm lạnh lùng của thì ngay suy nghĩ trong lòng .

chằm chằm Yến Thiếu Ngu, thở dài. Mặc dù công phá trái tim Yến Thiếu Ngu khó, nhưng vẻ mặt của , sâu trong đáy lòng vẫn thể ngăn chặn một chút mất mác. Điều cho cô khỏi thầm mắng chính một tiếng.

Kiếp Yến Thiếu Ngu hi sinh đủ thứ, cô mới bắt đầu mà kêu khổ? Quả nhiên nghị lực.

Nghĩ như , Cố Nguyệt Hoài khỏi tươi với Yến Thiếu Ngu: “Đừng nghĩ nữa, thôi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-ngay-ket-hon-voi-tra-nam/chuong-234.html.]

Yến Thiếu Ngu vẻ mặt vô tâm vô tư của cô, ngẩn , trong giọng chút cảm xúc: “Cô tức giận?”

Nguyệt

Anh từ chối và cự tuyệt quá rõ ràng, nếu như bởi vì Yến Thiếu Đường, cũng nhiều với cô.

Cố Nguyệt Hoài ngạc nhiên, nghi hoặc : “Tức giận? Tại tức giận?”

Yến Thiếu Ngu im lặng, môi mím, nhấc chân bước .

Cố Nguyệt Hoài thấy nhanh, thể bước nhanh hơn để theo bên cạnh , hỏi: “Bởi vì đồng ý lời mời của , cho nên tức giận ?” Cô hỏi xong thì ngay đó : “Cho dù tới nhà , vẫn sẽ đưa cơm đến cho .”

Nói xong, cô hắng giọng một cái, giọng điệu mang theo vẻ tinh ranh: “Nếu kết quả giống thì tại tức giận?”

Nghe , Yến Thiếu Ngu dừng bước, theo bản năng nhíu mày cô: “Cho nên, cô khi đến nhà cô ăn một bữa cơm tối thì sẽ đưa cơm cho nữa, là gạt ?”

Cố Nguyệt Hoài giương khóe môi, ngửa đầu : “Không , thể đưa cơm cho thanh niên trí thức Yến, nhưng thể đưa cơm cho trai Thiếu Đường . chúng một nhà, thể mặc kệ chứ?”

Bởi vì cái gọi là nam theo đuổi nữ cách một ngọn núi, nữ theo đuổi nam cách một lớp lụa mỏng. Cho dù Yến Thiếu Ngu là một lớp lụa kim cương khó thủng, cô cũng phủ đầu, nguyên tắc vàng đầu tiên khi theo đuổi con trai chính là “Không hổ”.

Yến Thiếu Ngu dừng , đó cô chọc cho tức , đầu cảm thấy bất lực một cô gái.

Cố Nguyệt Hoài chắp hai tay lưng, gương mặt xinh của Yến Thiếu Ngu, trong giọng hiếm khi mang theo một chút e lệ: “Yến Thiếu Ngu , thích , thích , sẽ mãi chờ đầu về phía .”

Đây là đầu tiên cô rõ ràng dễ hiểu như , thích, chờ đợi.

Nghe , mặt Yến Thiếu Ngu vẫn nhiều biểu cảm, ánh mắt thản nhiên, thâm thúy.

Anh cũng từng khác như nhưng lúc chỉ cảm thấy thiếu kiên nhẫn, hôm nay chợt Cố Nguyệt Hoài như , phản ứng đầu tiên vẫn là thiếu kiên nhẫn, nhưng nét e lệ gương mặt và sự nghiêm túc trong giọng của cô, ngạc nhiên cả kinh.

Giọng cô lớn, thậm chí bởi vì thẹn thùng mà chút khàn khàn, nhưng vài phần thiêng liêng. Giống như một chữ “thích” với đối với cô mà là một chuyện vô cùng long trọng.

Đối mặt với lời thổ lộ trang trọng như , đầu tiên Yến Thiếu Ngu cảm thấy căng thẳng.

Anh bỗng nhiên phát hiện, đối mặt với Cố Nguyệt Hoài, vẻ tỉnh táo kiêu ngạo mà từng lấy đắc ý cũng bắt đầu sụt giảm, cô hết đến khác cảm thấy đau đầu, nên đối phó như thế nào.

Cố Nguyệt Hoài con ngươi co của , khó nén ý , như trút gánh nặng, tóm cũng thành lời.

Yến Thiếu Ngu một lời cô chằm chằm, một lúc lâu, giọng điệu cứng ngắc : “Cô vốn dĩ hiểu , thích? nhiều chuyện , ý định tìm đối tượng, đừng lãng phí thời gian .”

dễ hiểu rõ ràng thì từ chối càng thẳng thắn chừa một chút đường lui.

Trong ánh mắt bình tĩnh của Cố Nguyệt Hoài mang theo vài phần ung dung rõ, từ chối xong, chỉ lộ vẻ mặt mất mát, ngược còn tủm tỉm : “ nhiều chuyện , nhưng thích , là chuyện kiếp .”

Cho dù ai thấy lời cũng chỉ xem là một câu lời ngon tiếng ngọt, chỉ bản rõ là cô nghiêm túc đến nhường nào.

đợi Yến Thiếu Ngu lên tiếng, mỉm , dẫn đầu chạy về điểm thanh niên trí thức: “ về đây!”

Bàn tay buông xuôi bên của Yến Thiếu Ngu siết chặt, môi mỏng mím chặt, bóng lưng Cố Nguyệt Hoài xa, thoáng thất thần.

Bên tai dường như ngừng quanh quẩn câu của cô: Thích , là chuyện kiếp .

Kiếp ?

 

Loading...