Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam - Chương 236

Cập nhật lúc: 2025-02-26 12:30:17
Lượt xem: 832

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong đám , thiếu đồng tình với Vương Phúc, nhưng hiện tại quần chúng xã viên đang kích động, tình hình , thật sự nên mở miệng để chọc tức giận. Cho nên ai nấy cúi đầu, môi mấp máy, rốt cuộc vẫn dám lên tiếng.

Cố Nguyệt Hoài cũng chần chờ, tiến lên hai bước chắn mặt Vương Phúc.

Dáng thấp, Vương Phúc gần như che chắn ông hết sức kỹ càng, ngược khiến các xã viên bắt lấy Vương Phúc hỏi thăm chuyện thiếu lương thực dần dần tắt tiếng, ánh mắt cô mang theo một chút khó chịu.

Cố Nguyệt Hoài để ý tới ánh mắt của khác, giọng chậm rãi.

“Các vị, các vị hẳn là cũng lai lịch của nhóm thanh niên trí thức xuống nông thôn chứ?”

“Thanh niên trí thức ở thủ đô, trong đó còn con trai của tỉnh trưởng. Thử hỏi, nếu như những xảy chuyện ở đại đội sản xuất Đại Lao Tử của chúng , chúng ăn như thế nào đây? Mọi nhất định chất vấn bí thư chi bộ về chuyện thiếu lương thực lúc ?”

“Huống chi, đến gì khác, quan trọng là một đang mất tích, là một mạng sống sờ sờ đấy!”

“Mọi chúng cũng hiểu rõ, họ đều là đồng chí phục vụ cho nhân dân. Vào lúc bất kỳ nào lương tâm cũng sẽ thể mặc kệ . Chúng đoàn kết , trợ giúp thanh niên trí thức!”

Giọng của Cố Nguyệt Hoài róc rách như suối, rơi trong tai khác, thể lay động lòng .

Vương Phúc cô gái che chắn ở mặt , trong đôi mắt già nua tang thương lóe ánh sáng cảm kích.

Ông quá mệt mỏi, lâu như đầu tiên mặt ông . Tiểu Cố là một đồng chí !

Trần Nguyệt Thăng ở trong đám , vẻ mặt bình tĩnh Cố Nguyệt Hoài, trong lòng tuôn trào cảm giác kỳ lạ đến khó tả.

Giờ đây, cô thích nữa, cũng kết hôn, hai xem như dưng ngược lối còn cơ hội nào nữa. Trong thời gian cuộc sống náo loạn ở nhà cũng mài mòn tâm trí , nhưng hết đến khác thấy một Cố Nguyệt Hoài lay động lòng đến .

Trong lòng chua xót, cắn cắn quai hàm, cao giọng : “Đồng chí Cố đúng, đó là một mạng sống sờ sờ, hiện tại đang chờ chúng giải cứu! Những chuyện để hẵng , bây giờ chúng đoàn kết để tìm ngược.”

Nghe thấy Trần Nguyệt Thăng phụ họa, Cố Nguyệt Hoài lộ vẻ dửng dưng, cũng vẻ cảm kích nào.

Lúc , nên cảm kích chính là Phan Nhược Nhân.

Trong đám , Cố Chí Phượng và Cố Đình Hoài cũng mở miệng phụ họa, kích động cảm xúc của các xã viên.

Rất nhanh, một đám xã viên đều mang theo đèn bão ngoài tìm , bộ đại đội sản xuất Đại Lao Tử cầm đèn đuốc sáng trưng, một thanh niên trẻ tuổi thậm chí còn tổ chức đội ngũ lên núi tìm .

Dưới chân núi.

Hoàng Thịnh đỉnh núi bóng tối bao phủ, siết chặt cổ áo: “Anh năm, chúng thật sự lên núi ?”

Tống Kim An mím môi, gì, mang theo đèn bão dẫn đầu dọc theo con đường nhỏ lên núi.

Điền Tĩnh bóng lưng , cũng một câu theo. Đối với cô , Phan Nhược Nhân cũng quan trọng, nhưng thể nhân cơ hội để cùng Tống Kim An tiến thêm một bước thì là điều quan trọng nhất.

Hoàng Thịnh nhíu mày thầm mắng một tiếng, cẩn thận thoáng qua cảnh tối đen, kiên trì theo.

Phan Nhược Nhân , lúc ở thủ đô dạng dễ đối phó, nhập đội xuống nông thôn mà vẫn gây phiền toái cho !

“Phan Nhược Nhân?”

“Nhược Nhân? Nhược Nhân cô ở ? Trả lời !”

Trán Tống Kim An chảy mồ hôi hột, tim đập như trống, tìm Phan Nhược Nhân càng chậm thì càng lo lắng. Lúc tới hứa là sẽ chăm sóc Phan Nhược Nhân thật , lúc mới tới bao lâu, mà mất tích?

Lúc , trong núi truyền đến tiếng sói tru.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-ngay-ket-hon-voi-tra-nam/chuong-236.html.]

Hoàng Thịnh sợ đến mất hồn, hai chân run rẩy : “Anh… Anh năm, chúng trở về ? Có sói! Sói!”

Anh gắt gao nắm chặt lấy ống tay áo Tống Kim An, hàm răng run rẩy lập cập , nếu là một dám đầu thì sớm xuống núi. Vì một Phan Nhược Nhân, mà bản ở đây thì đúng là thiệt thòi lớn.

Sắc mặt Điền Tĩnh cũng trắng bệch, nhưng thở vững vàng, biểu hiện hơn Hoàng Thịnh nhiều.

Nguyệt

Cũng sợ nhưng trong lòng rõ Tống Kim An là nam chính, là đứa con may mắn, cho dù tất cả gặp chuyện may, cũng sẽ bình yên vô sự, bên cạnh là an nhất.

Tống Kim An nhíu mày, đưa đèn bão trong tay cho Hoàng Thịnh: “Đừng sợ.”

Hoàng Thịnh run rẩy, lý trí gần vỡ vụn: “Sao thể sợ? Phan Nhược Nhân chắc chắn núi, cho dù cô thật sự sống mà lạc đường núi, hiện tại chúng tìm thì lẽ đến chân của cô cũng tìm , đánh đổi bản đáng ?”

Nghe , Tống Kim An sửng sốt.

Điền Tĩnh Hoàng Thịnh, gì, chỉ Tống Kim An để biểu đạt lập trường của .

Hoàng Thịnh ở trong sách cũng chỉ là một nhân vật bé nhỏ đáng kể, xem như chó săn bên cạnh Tống Kim An, nhiều cảm giác tồn tại, nên suy nghĩ của cũng hề quan trọng. Ngược , lúc nếu tự trở về, nhất định sẽ xảy chuyện.

Tống Kim An định mở miệng, chợt phía cách đó xa truyền đến tiếng bước chân ồn ào.

Hoàng Thịnh mừng rỡ quá đỗi: “Có tới?”

Anh xong, vội lớn tiếng hét to về phía phát tiếng động: “Nơi nơi ! Chúng ở chỗ ! Có đến ?”

Có lẽ là giọng của , tiếng bước chân càng ngày càng gần, bao lâu, một nhóm thanh niên trẻ tuổi trong thôn cầm đèn bão từ trong con đường nhỏ lộn xộn xuất hiện. Có nhiều , xua tan nỗi sợ hãi của Hoàng Thịnh, khiến cảm giác sống sót tai nạn.

Tuy rằng Hoàng Thịnh nhận những , nhưng mặt thấy quen, bèn : “Các tới tìm chúng ?”

Người cầm đầu lắc đầu: “Cố Nguyệt Hoài tìm bí thư chi bộ, trong điểm thanh niên trí thức của một nữ đồng chí thấy , bí thư chi bộ bèn triệu tập các xã viên trong đội tìm . Mà dám một lên núi? Quá nguy hiểm!”

Tống Kim An ngẩn : “Cố... Nguyệt Hoài?”

Hoàng Thịnh cũng chút ngạc nhiên: “Không Cố Nguyệt Hoài và Phan Nhược Nhân hợp ? Sao còn hỗ trợ tìm ? cũng thông minh, tìm bí thư chi bộ. May quá may quá, năm , chúng theo , nhiều cũng an !”

Tống Kim An yên lặng gật đầu, vẻ mặt phản chiếu trong bóng tối thấy rõ, đang suy nghĩ điều gì.

Điền Tĩnh ở phía Tống Kim An, thấy nhắc đến cái tên Cố Nguyệt Hoài, trong lòng nặng trĩu, khỏi dùng sức cắn cắn môi. Vốn dĩ còn lúc thể quen với Tống Kim An nhờ Phan Nhược Nhân, ngờ vẫn thất bại trong gang tấc!

chỉ nghĩ đến việc theo Tống Kim An tìm , nghĩ đến việc tìm bí thư chi bộ hỗ trợ, để Cố Nguyệt Hoài nổi bật !

Mấy dọc theo đường núi xa, bọn họ đông , động tĩnh cũng lớn, nhưng ngược sói hoặc lợn rừng nào mắt mà chạy góp vui. Lúc trời tờ mờ sáng, áo quần đều sương sớm thấm ướt.

Trong đám : “Chúng về , tìm cả đêm , chừng ở chân núi tìm .”

Tống Kim An nhíu mày, rừng sâu núi thẳm ở xa xa, rốt cuộc lời tiếp tục tìm .

Điền Tĩnh : “Thanh niên trí thức Tống, thôi, chúng trở về xem thử.”

Hoàng Thịnh cũng đ.ấ.m đấm bàn chân nhức mỏi, : “Về , cả đêm mệt c.h.ế.t , hôm nay còn việc như thế nào ?”

Tống Kim An thở dài, trong con ngươi màu nâu hiện lên một tia bất đắc dĩ, cũng gật đầu.

Đoàn đều thở phào nhẹ nhõm, nhao nhao về phía đường xuống núi, đường trở về hiển nhiên nhanh hơn nhiều, đợi đến khi tới chân núi, trời sáng. Hôm nay trong đội nghỉ lễ dài hạn, bờ ruộng cũng xã viên nào .

Mọi mới trở thôn, chợt hô: “Tìm thanh niên trí thức Phan !”

 

Loading...