Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam - Chương 242

Cập nhật lúc: 2025-02-26 12:32:35
Lượt xem: 877

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1VoeRFHNJB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngay đó, Vương Phúc tổ chức một đội ngũ thật dài, tất cả đều đeo giỏ hoặc gùi, cầm lưỡi hái, cuốc và các công cụ khác cùng hành quân lên núi, Điền Tĩnh ở phía nhất dẫn tìm ruộng sắn.

Trên con đường quanh co núi một hàng xếp hàng dài, ánh mắt Vương Phúc vẫn luôn về phía Điền Tĩnh.

Cố Nguyệt Hoài giựt spotlight, cô phớt lờ ánh mắt của ngoài dành cho , sóng vai bên cạnh Yến Thiếu Ngu, thỉnh thoảng thấy nấm dại núi, một mảng hình chiếc ô dày đặc, sinh sôi nảy nở bóng mát giữa một rừng lá khô.

Trong đám , Cố Chí Phượng và Cố Đình Hoài , ánh mắt Yến Thiếu Ngu tràn ngập vẻ dò xét.

Cố Nguyệt Hoài thèm che giấu vẻ yêu thích của , để bọn họ , cô thật sự thích Yến Thiếu Ngu, chỉ là thích thú nhất thời.

Bây giờ vẫn còn nhiều thứ cân nhắc, thể xem Yến Thiếu Ngu là một thanh niên tri thức bình thường , nghĩ đến gia đình của Yến Thiếu Đường, quan hệ giữa hai nhà thật sự phức tạp, tương lai sẽ thế nào vô cùng khó lường.

Trần Nguyệt Thăng đeo gùi, kết bạn với năm ba bạn mới, lúc về phía Cố Nguyệt Hoài và Yến Thiếu Ngu, sắc mặt cũng chút khó coi.

Anh ngờ, Cố Nguyệt Hoài từng thích như thế, trúng một thanh niên tri thức đến thôn quê.

Người thanh niên tri thức tới đại đội sản xuất Đại Lao Tử bao lâu chứ? Cố Nguyệt Hoài thích nhanh như thế ? Đối phương điểm gì chứ?

Trong lòng Trần Nguyệt Thăng cảm thấy ê ẩm, một chút, nhịn nghiến chặt răng.

Lúc , bạn đang đồng hành cùng cũng đưa mắt sang, ánh mắt chút thổn thức, gịọng điệu đầy cảm khái: “Ôi, bông hoa của thôn chúng , cuối cùng vẫn thuộc về ngoài.”

Lại : “Chứ nữa? nhớ Cố Nguyệt Hoài thích lão Trần mà nhỉ?”

Vừa dứt lời, bầu khí xung quanh trở nên kỳ lạ.

Bọn họ về phía Trần Nguyệt Thăng đang im lặng tiếng nào, cũng điều đổi đề tài.

Trước Cố Nguyệt Hoài mập như heo, ai ngờ cô gầy xuống sẽ xinh như thế. Khi đó Trần Nguyệt Thăng thích, hai ba ngày đầu còn cùng bọn họ châm chọc Cố Nguyệt Hoài, lúc đổi tâm tính, đáng tiếc muộn .

Trên núi đầy thú hoang, nấm mùa cũng nhiều, mấy xã viên chỉ mới một lúc Cố Nguyệt Hoài hái nửa giỏ, cũng dần dần thoát khỏi nhóm, bắt đầu tìm nấm. Thấy thế, Vương Phúc cũng giảm tốc độ của đội ngũ.

Điền Tĩnh thở phào nhẹ nhõm, phía xa xa, sờ mồ hôi lạnh bên tóc mai.

chỉ nhớ trong tiểu thuyết rằng nơi đó là một đỉnh núi sâu, mưa trút như thác đổ, núi sạt lở. Tống Kim An rơi xuống đồi, Cố Nguyệt Hoài xuống cứu , hai rõ tung tích, lúc trở về thì phát hiện bởi vì sạt lở mà lộ một ruộng sắn.

địa điểm cụ thể là ở , thể chứ?

Trong lúc tâm trạng đang phức tạp, Điền Tĩnh đột nhiên nhớ đến, Cố Nguyệt Hoài ruộng sắn ở , cũng tức là cô rõ cả địa điểm cụ thể luôn? Nếu thì thể xác định cô là sống chứ chuyển kiếp giống như cô !

Sống ư? Có thể ?

Điền Tĩnh cau mày, nhớ trong tiểu thuyết, Cố Nguyệt Hoài thuận buồm xuôi giá cả đời, yên lặng lắc đầu.

Nguyệt

việc sống thường do hãm hại hoặc bản trải qua một đời bằng heo chó, thế nên ông trời mới cho cơ hội sống . Thế nhưng Cố Nguyệt Hoài là nữ chính vạn cưng chiều trong sách, thể sống chứ?

Vương Phúc dập đầu t.h.u.ố.c lá trong tay, tới bên cạnh Điền Tĩnh: “Tiểu Điền, ruộng sắn ở ? Còn xa ?”

Cơ thể Điền Tĩnh trở nên căng thẳng, cô lúng túng : “Bí thư chi bộ, tới đây cũng trôi qua lâu , thế nên nhớ rõ lắm, chỉ nhớ ở đỉnh núi, chúng cứ lên đó , đó tìm khắp nơi một chút.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-tro-ve-truoc-ngay-ket-hon-voi-tra-nam/chuong-242.html.]

Nghe thấy thế, Vương Phúc khẽ cau mày, dáng vẻ chột của Điền Tĩnh, trong lòng cảm thấy thất vọng.

Ông cũng , cô gái việc và chuyện đều theo quy tắc nào, thích xằng , chừng lúc nào đó cô từng Tiểu Cố nhắc đến ruộng sắn nên nhớ rõ trong đầu, bây giờ trong đội thiếu lương thực mới cố ý để giành công!

Vương Phúc càng nghĩ càng cảm thấy lý, ánh mắt Điền Tĩnh cũng lạnh nhạt dần.

Giọng điệu của ông trở nên nghiêm túc: “Tiểu Điền, hỏi cô một cuối cùng, rốt cuộc cô ruộng sắn ?”

Bây giờ đúng là thời điểm tranh thủ từng giây, cho phép Điền Tĩnh xằng bậy ở đây, nếu còn trì hoãn nữa, chừng ruộng sắn sẽ đại đội khác tìm thấy, đến lúc đó chia một chén canh cũng quá muộn !

Ruộng sắn là thứ lương thực thể cứu sống con đấy! Nếu Điền Tĩnh cũng thuận miệng giành công, thế nên thể qua loa !

Ánh mắt Điền Tĩnh lóe lên, cô l.i.ế.m liếm đôi môi khô nứt của , trả lời Vương Phúc thế nào.

Một hồi lâu cũng nhận câu trả lời, Vương Phúc lắc đầu: “Điền Tĩnh, cô còn dùng chuyện lương thực đùa giỡn với mấy xã viên, chuyện vẫn xong , cô tự thu xếp cho thỏa .”

Nói xong, ông xuyên qua mấy xã viên đang bận rộn hái nấm, về phía Cố Nguyệt Hoài.

Sắc mặt Điền Tĩnh trắng bệch, mấy đường gân tay cũng nổi hết cả lên.

hít một thật sâu, tới bên cạnh Tống Kim An, khổ: “Thật sự xin , thanh niên tri thức Tống, khi còn bé lên núi thấy ruộng sắn, lâu như thế nên cũng quên mất vị trí cụ thể .”

Tống Kim An ngạc nhiên, sắc mặt khó coi của cô , lên tiếng trấn an: “Đồng chí Điền, cô cần áy náy, chuyện liên quan tới cô.”

Đương nhiên nếu thể tìm ruộng sắn thì , nhưng nếu tìm thì cũng thể trách Điền Tĩnh.

Sắc mặt Điền Tĩnh vẻ khá hơn, giọng cũng xen lẫn một chút cô đơn: “Khi còn bé, và Cố Nguyệt Hoài chơi , cũng từng kể với cô về vị trí của ruộng rắn , lẽ những năm qua cô thường quyên lên núi đào củ sắn cũng nên, bí thư chi bộ sẽ cho cô dẫn đường.”

Tống Kim An sửng sốt, theo bản năng về phía Cố Nguyệt Hoài.

Cô và Yến Thiếu Ngu đang cùng , còn bí thư chi bộ Vương Phúc đang xuyên qua đám về phía cô.

Phan Nhược Nhân một cọc gỗ khô, ha ha: “Cái cô Cố Nguyệt Hoài , nhân phẩm đúng là vấn đề ha, rõ ràng cô là phát hiện ruộng sắn, thế mà cô nhảy giành công, cũng khiến khác khinh thường!”

Nghe thấy thế, khóe môi Tống Kim An giật giật, lên tiếng phản bác nhưng sắc mặt cô đơn của Điền Tĩnh, cuối cùng vẫn gì. Thấy thế, ở nơi thấy, Điền Tĩnh và Phan Nhược Nhân liếc mắt hiệu với .

Bên phía Trần Nguyệt Thăng, khí đang xuống thấp cực điểm, tới mặt , : “Nguyệt Thăng, Điền Tĩnh , chung với mấy thanh niên tri thức thế? Sau khi lao động cải tạo trở về, dường như cô cũng còn dính lấy nữa.”

Nghe thấy câu , sắc mặt Trần Nguyệt Thăng càng trở nên khó coi hơn.

Hai phụ nữ từng vướng mắc với đều rối rít dây dưa với mấy thanh niên tri thức xuống thôn, tạo hóa đúng là trêu .

Trong lúc đang theo đuổi suy nghĩ riêng của , Vương Phúc tới mặt Cố Nguyệt Hoài.

Ông nhíu mày, sắc mặt dễ lắm, than thở với Cố Nguyệt Hoài: “Tiểu Cố, Tiểu Điền là đồ lừa gạt, cô gì về ruộng sắn hết, chắc hẳn là tình cờ lúc nào , đúng ?”

Trong lúc chuyện, ánh mắt nóng bỏng của Vương Phúc dán chặt lên Cố Nguyệt Hoài, ông câu trả lời chính xác từ cô.

 

Loading...