Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam - Chương 251
Cập nhật lúc: 2025-02-26 12:39:02
Lượt xem: 893
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5VKnCdLkz0
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nghe thấy sự khinh bỉ và khiêu khích hề kiêng dè của Cố Nguyệt Hoài, Điền Tĩnh lộ vẻ mặt chật vật.
Cô dùng tất cả sự kiên nhẫn mới kiềm chế cơn phẫn nộ, thậm chí ép buộc bản nặn vẻ tươi : “Nguyệt Hoài, và thanh niên trí thức Tống cất công xuống tìm cô và thanh niên trí thức Yến đấy, cho dù ngày xưa chúng từng chuyện vui, nhưng khi đối mặt với an nguy, cũng nên hóa địch thành bạn, cùng vượt qua cửa ải khó khăn chứ? Thanh niên trí thức Yến cảm thấy ?”
Nụ mặt Điền Tĩnh cứng ngắc, nhược điểm của Cố Nguyệt Hoài là Yến Thiếu Ngu, bèn cố ý tìm chuyện.
Hiện giờ Tống Kim An Yến Thiếu Ngu cõng ở lưng, cô vì tìm Cố Nguyệt Hoài nên mới tới, dù như thế nào thì tất cả cũng là chung một thuyền, Yến Thiếu Ngu cũng đến mức mặc kệ cô giống như Cố Nguyệt Hoài.
Yến Thiếu Ngu để ý tới Điền Tĩnh, ngước mắt Cố Nguyệt Hoài: “Tìm chỗ trú mưa .”
Cố Nguyệt Hoài ha hả, tới bên cạnh Yến Thiếu Ngu, tiện tay nhặt một cây dài để mở đường.
Vừa lưỡi hái của cô mắc kẹt ở con sói, khi tiếng s.ú.n.g vang lên sói nhanh chóng chạy trốn, dẫn đến lưỡi hái của cô cũng mất theo.
Điền Tĩnh bóng lưng hai phía , cúi đầu mắt cá chân chảy m.á.u tươi đầm đìa của , suýt nữa nghiến gãy cả răng. Cô đuổi theo bọn họ, nếu một khi thoát khỏi đội ngũ, chỉ một cô , e là sẽ cách cái c.h.ế.t xa.
Mưa càng lúc càng lớn, khắp nơi trong rừng đều là tiếng mưa rơi tí tách.
Không bao lâu, cuối cùng Cố Nguyệt Hoài cũng thấy một ngôi nhà gỗ nhỏ cũ nát.
Cô : “Phía một căn nhà gỗ, hẳn là nơi ở của trông rừng , chúng tới đó trú mưa .”
Yến Thiếu Ngu ừ một tiếng, đôi môi mỏng ửng đỏ bởi vì mất m.á.u quá nhiều còn chút máu, vết thương ở cổ tay ngấm nước mưa cho trắng bệch, Tống Kim An vẫn hôn mê như cũ, dấu hiệu tỉnh .
Về phần Điền Tĩnh, theo từ đằng xa, bước thất tha thất thểu, cũng coi như cứng cỏi.
Cố Nguyệt Hoài thẳng đến nhà gỗ, vách tường chút mục nát, cô dùng gậy gỗ trong tay đẩy cửa , chỉ một tiếng “kẽo kẹt” khiến nghiến răng. Ngay đó, một bóng dáng màu vàng nhỏ dài xông một cái vèo, trốn trong màn mưa.
Cố Nguyệt Hoài hoảng hốt, khi hồn mới thở phào nhẹ nhõm: “Là chồn.”
Cô cầm gậy gỗ nhà gỗ, bên trong chút mạng nhện và lá khô, nóc nhà rắn chắc, nên mưa dột.
Nhà gỗ chật chội, chỉ một gian phòng trống rỗng, ngay cả giường cũng , Cố Nguyệt Hoài : “Vào , bên trong cả, chúng thể tạm thời dừng chân ở chỗ tránh mưa. Anh thương, băng bó vết thương , chuyện rời thì chờ mưa ngừng hẵng tính.”
Yến Thiếu Ngu gật đầu, cõng Tống Kim An nhà gỗ, đặt lên rơm khô.
Đầu tiên đại chiến với bầy sói, đó một đưỡng cõng theo Tống Kim An, cũng chút kiệt sức. Mới buông xuống thì lập tức đặt m.ô.n.g đất, cánh tay run rẩy, miệng vết thương đau đến gần như c.h.ế.t lặng.
Cố Nguyệt Hoài nhíu mày, vết thương tay , : “Bị thương mau chóng xử lý, nơi hoang vu, nếu nhiễm trùng thì rắc rối lắm. Anh chờ , ngoài tìm thảo dược về cầm máu!”
Cô là như , nhưng cũng ôm hy vọng tìm thảo dược, chỉ là tìm một nơi để lấy nước giếng .
Nước giếng trong gian công hiệu chữa trị, hẳn là thể phòng ngừa nhiễm trùng, đối với vết thương của Yến Thiếu Ngu cũng lợi. Nếu như là khác, đương nhiên cô sẽ tốn công lấy nước giếng gian , nhưng là Yến Thiếu Ngu thì cứu.
Khi Cố Nguyệt Hoài dậy rời , Yến Thiếu Ngu nắm chặt cổ tay cô: “Không cần .”
Anh lắc đầu, lấy rượu từ trong vạt áo , vặn nắp bình đổ lên miệng vết thương. Rượu mạnh bỏng rát, đau đến gân xanh thái dương Yến Thiếu Ngu nhảy dựng lên, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cánh tay cũng ngừng run rẩy, nhưng cũng kiên cường, cổ họng rên một tiếng nào.
Hàng mi của Cố Nguyệt Hoài run rẩy, chút đau lòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-ngay-ket-hon-voi-tra-nam/chuong-251.html.]
Lúc , Điền Tĩnh cũng tới, cô lê chân thương nhà gỗ, cẩn thận Cố Nguyệt Hoài. Chợt vòng qua hai ở bên cạnh Tống Kim An, vì để cho thoải mái một chút, còn đặt đầu của lên đùi của .
Yến Thiếu Ngu lướt qua thu hồi ánh mắt, Điền Tĩnh ngửi thấy mùi rượu trong khí.
Cô động đậy mắt cá chân tê dại đau đớn, chần chờ một chút, : “Thanh niên trí thức Yến, cổ chân của cũng sói cắn thương, thể cho mượn rượu dùng ?”
Điền Tĩnh cũng ngốc, ở nơi hoang vu mà thương nhiễm trùng thì nhất định thể sống nổi.
Mục đích của cô là phát triển tình cảm với Tống Kim An, chứ bỏ mạng ở trong khu rừng .
Giữa hàng chân mày của Yến Thiếu Ngu hiện lên sự lạnh lẽo, giọng điệu càng mất kiên nhẫn: “Ở đỉnh núi, là cô cắt đứt dây thừng của Cố Nguyệt Hoài, hại , còn bộ tịch là tới tìm cô , rốt cuộc cô đang mưu đồ cái gì?”
Nếu như Điền Tĩnh, mấy bọn họ cũng sẽ thành nông nỗi , mà còn dám đòi rượu?
Nguyệt
Rượu của , cũng ai cũng thể dùng.
Hơi thở của Điền Tĩnh trì trệ, trong mắt lóe vẻ bất an, ngập ngừng uất ức : “Không , thật sự , chỉ giúp đỡ, ngờ dây thừng trong đội chắc chắn, cũng đến đây bù đắp .”
Nói xong, nước mắt tuôn rơi, chảy lã chã xuống mặt Tống Kim An, giống như là một tín hiệu gì đó, lập tức đánh thức vẫn luôn hôn mê là .
A...” Tống Kim An đưa tay ôm ngực, ngũ quan dữ tợn, vẻ mặt đau đớn.
Cố Nguyệt Hoài nhạo, Điền Tĩnh và Tống Kim An thật đúng là lương duyên tiền định. Từ khi hai quen , mỗi Điền Tĩnh gặp chuyện, đều Tống Kim An mặt hỗ trợ. Mà chính giờ phút , Điền Tĩnh đang bọn họ chất vấn, Tống Kim An tỉnh dậy.
Điền Tĩnh vui vẻ: “Thanh niên trí thức Tống, tỉnh !”
“Đồng… Đồng chí Điền, chúng , chúng cứu ?” Thanh niên trí thức Tống chút mê mang, tay ôm n.g.ự.c siết chặt.
Cố Nguyệt Hoài liếc hai một cái, nhàn nhã : “Không cứu, đang ở nhà gỗ của trông rừng để tránh mưa.”
Nghe giọng của cô, Tống Kim An sửng sốt, chợt giãy dụa dậy, lúc mới phát hiện mới gối đầu lên đùi Điền Tĩnh, sắc mặt xanh trắng đan xen, Cố Nguyệt Hoài Yến Thiếu Ngu, chỉ cảm thấy hỗn loạn giữa gian thời gian.
“Chúng ...” Tống Kim An giật giật khóe môi, nhớ tới chuyện khi hôn mê.
Thần sắc chút khó coi, chợt về phía mắt cá chân Điền Tĩnh, ống quần m.á.u tươi nhuộm đỏ, chút đáng sợ: “Đồng chí Điền, vết thương của cô...”
“, .” Điền Tĩnh khổ lắc đầu, lúc lời , thoáng qua rượu trong tay Yến Thiếu Ngu.
Tống Kim An khép mắt , nhắm mắt nghỉ ngơi, mặt mày tái nhợt lộ vài phần yếu ớt hiếm thấy.
Tống Kim An rượu trong tay , định lên tiếng thì chợt Cố Nguyệt Hoài và Yến Thiếu Ngu : “Chật vật lâu, chắc cũng đói bụng, để ngoài tìm chút đồ ăn, sẽ trở về ngay.”
Nói xong, cũng đợi Yến Thiếu Ngu mở miệng ngăn cản, lao đầu trong màn mưa, biến mất ở gần nhà gỗ.
“Cố Nguyệt Hoài! Quay đây!” Yến Thiếu Ngu dậy thì choáng váng ngã xuống mặt đất, mất m.á.u quá nhiều, miệng vết thương nước mưa ngấm , tuy rằng dùng rượu mạnh khử độc, nhưng thể vẫn ảnh hưởng.
“Thiếu Ngu! Anh thế?” Tống Kim An hốt hoảng, lúc mới thấy vết thương cổ tay Yến Thiếu Ngu.