Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam - Chương 303
Cập nhật lúc: 2025-03-02 14:04:03
Lượt xem: 798
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vương Phúc thở dài, ông chắp tay lưng : “Tiểu Cố, cháu đến đồn công an ? Đi, chú với cháu.”
Hoàng Thịnh chữa khỏi, ông ở chỗ cũng gì.
Cố Nguyệt Hoài lắc đầu : “Bí thư chi bộ, việc cháu thể tự , việc gì, hơn nữa còn thanh niên trí thức Yến, cũng coi như là một trong những liên quan, thể giúp cháu. thật một chuyện khác cháu phiền chú.”
Vương Phúc chút ngạc nhiên, ông Yến Thiếu Ngu và Cố Nguyệt Hoài một lúc, trong lòng khẽ động.
Ông phân biệt đó là xúc động là thương tiếc, Cố Nguyệt Hoài hiện coi là đồng chí nữ xuất sắc nhất của đại đội Đạo Lao Tử, nhưng hết tới khác ai trong đại đội lọt mắt xanh của cô, ngược tiện nghi cho một thanh niên trí thức đến từ bên ngoài.
Vương Phúc thu hồi suy nghĩ hỏi: “Có chuyện gì ? Cháu xem nào, nếu thể giúp nhất định chú sẽ từ chối.”
Cố Nguyệt Hoài cũng giúp đại đội nhiều việc, vốn dĩ ông còn đang lo lắng nên thưởng gì cho cô, cô chủ động yêu cầu ngược sẽ hơn.
Vương Phúc đồng ý nhanh, Cố Nguyệt Hoài cũng khách sáo, nhanh cô giải thích chuyện về cảnh của đại đội Liễu Chi, bao gồm cả việc Lý Vệ Đông chết, công an nhân dân của huyện Thanh An đến điều tra, khi xong, Vương Phúc khiếp sợ thôi.
“Lý Vệ Đông, ông , mấy năm nay ông chuyện ?” Vương Phúc và Lý Vệ Đông đều là bí thư chi bộ, cũng từng cùng họp ở công xã, quen nhiều năm, nhưng ông thể tin Lý Vệ Đông là như !
Cố Nguyệt Hoài nhún vai bình tĩnh : “Biết mặt lòng, tóm ác đền tội, chuyện cũng kết thúc, chẳng qua những thanh niên trí thức đáng thương, ở đại đội Liễu Chi thậm chí còn hạn chế quyền tự do cá nhân.”
“Bí thư chi bộ, trong những thanh niên trí thức em trai và em gái của thanh niên trí thức Yến, nên đến đại đội Đạo Lao Tử của chúng cũng thích hợp.”
Vương Phúc ngẩng đầu cô, mặc dù trong lòng ông thông cảm với cảnh khó khăn của thanh niên trí thức, nhưng hiện tại đang thiếu thốn lương thực, tiếp theo các đại đội đều nhịn ăn nhịn xài, nếu như bọn họ dẫn về, chỉ sợ sẽ gánh nổi trách nhiệm.
Cố Nguyệt Hoài liếc mắt thể đoán suy nghĩ trong lòng Vương Phúc, cô : “Bí thư chi bộ yên tâm, cháu thể giải quyết vấn đề ăn uống của thanh niên trí thức, chỉ cần chú đồng ý cho họ ở đại đội là , mùa xuân năm thêm vài lao động khỏe mạnh ?”
Nguyệt
Mặc dù tình trạng thiếu lương thực sẽ càng càng càng trở nên nghiêm trọng, nhưng cái cũng ngăn cản việc cô mấy lời .
Vương Phúc cần nhắc một lúc gật đầu : “Được , chuyện cứ quyết định như .”
Thu nhận mấy thanh niên trí thức cũng là vấn đề gì lớn, chuyện khó khăn duy nhất là vấn đề ăn uống, nếu Cố Nguyệt Hoài đến chuyện , nếu ông còn đồng ý thì cũng bạc bẽo.
Cố Nguyệt Hoài nhếch môi , như coi như giải quyết một mối tâm sự: “Cảm ơn bí thư chi bộ, bây giờ bọn họ đang ở bệnh viện, chú xem, dẫn bọn họ về thu xếp ?”
Sau khi trở về còn huy động nhân lực để tu sửa điểm thanh niên trí thức.
Thôi Hòa Kiệt với tư cách là dẫn đường cho nhóm thanh niên trí thức, mục đích gã đến đây là để nịnh bợ Tống Kim An và những khác, một khi phát hiện những ngôi nhà ở điểm thanh niên trí thức an , chắc chắn gã sẽ là đầu tiên tay, nhưng mà, từ giờ đến lúc đó chỉ sợ đại đội “mất máu”.
Cố Nguyệt Hoài Vương Phúc, trong lòng thầm một câu xin .
Cô cũng khiến cho đại đội liên tục gặp tai họa, nhưng qua thời gian điểm thanh niên trí thức sập ở kiếp , đời xuất hiện nhiều chuyện sai lệch như , thật sự nguy hiểm, phòng bệnh còn hơn chữa bệnh, dù so với chuyện xảy chuyện thì đại đội nhận chuyện vẫn hơn.
“Đi thôi.” Vương Phúc gật đầu, ông phòng bệnh thông báo cho Hoàng Thịnh và những khác một tiếng.
Cố Nguyệt Hoài gọi Uông Tử Yên và những khác, để cho bọn họ về đại đội với Vương Phúc.
Cô đưa cả nhóm khỏi bệnh viện, Vương Bồi Sinh đang cho bò uống nước, thấy nhiều như thì sửng sốt: “Đây là?”
Vương Phúc ngắn gọn hai câu, Vương Bồi Sinh gật đầu hiểu ý, chuyện của đại đội Liễu Chi hiển nhiên cũng vượt xa sự chịu đựng của ông , đột nhiên chuyện , vẻ mặt ông cũng giống hệt Vương Phúc, đều kinh ngạc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-ngay-ket-hon-voi-tra-nam/chuong-303.html.]
“Đi đường cẩn thận, chú ý an .” Cố Nguyệt Hoài vẫy tay với họ, xe bò càng ngày càng xa.
Sau khi tiễn đoàn , Cố Nguyệt Hoài cuối cùng cũng buông bỏ một trong những tâm sự của .
Cô về tầng hai, mà phòng bệnh của Cố Chí Phượng ở tầng một.
Cố Chí Phượng tức nhận cô, giọng chút khó chịu: “Bỏ để về ?”
Cố Nguyệt Hoài tỏ hiểu hỏi: “Cha, cha gì thế? Bọn con đang chuyện chính sự.”
Rõ ràng Cố Chí Phượng tin, ông ầy nghi ngờ cô: “Chính sự? Chuyện chính sự gì?”
Cố Nguyệt Hoài nghịch ngón tay, giọng dịu dàng: “Cha, cha còn nhớ lúc con xuống sườn núi tìm ruộng khoai lang ? Sợi dây hiểu mà đứt, suýt nữa khiến con và Thiếu Ngu mất mạng, con thể dễ dàng bỏ qua chuyện .”
Nói đến chuyện quan trọng, vẻ mặt Cố Chí Phượng nghiêm túc: “Là Điền Tĩnh ? Lúc đó bầu trời u ám, núi quá tối, thấy gì cả, Điền Tĩnh giúp kéo dây, nhưng cô mới đến gần sợi dây đứt, nếu chuyện gì mờ ám cha cũng tin, nhưng mà khi đó cha lo lắng cho sự an của cô, tìm con khắp nơi, rảnh quan tâm Điền Tĩnh.”
Cố Nguyệt Hoài gật đầu: “Thiếu Ngu , tận mắt thấy Điền Tĩnh chuyện đó.”
Vẻ mặt của Cố Chí Phượng trở nên hung dữ, như thế là trắng trợn hại con gái của ông , nếu như Yến Thiếu Ngu ở núi bảo vệ, thì thể sống sót móng vuốt của sói và gấu ? Nếu đòi công bằng, trong lòng ông cũng thể vượt qua rào cản .
Sắc mặt của Cố Tích Hoài cũng trở nên khó coi, cau mày : “Thế nhưng chúng chỉ dựa lời mà thôi, chứng cứ e rằng thể kết án .”
Hai mắt của Cố Nguyệt Hoài lóe lên, cô lấy nửa sợi dây thừng từ trong rổ : “Chứng chứ ? Cái là chứng cứ.”
“Con lấy từ nhà ? Sợi dây cha nhờ cả giữ!” Cố Chí Phượng .
Cố Tích Hoài cầm lấy sợi dây thừng một lúc, đầu dây phẳng phiu, thật đúng là đá mài mòn đến đứt, nắm chặt sợi dây : “Đây coi như là vật chứng, đến lúc đó gọi cả những lên núi đến, nhất định thể tra manh mối!”
Vừa dứt lời, đột nhiên tiếp: “ , Điền Tĩnh đang ở bệnh viện huyện ? Còn đang hôn mê ?”
Cố Nguyệt Hoài nheo mắt : “Cô tỉnh , chẳng qua là mất trí nhớ.”
“Mất trí nhớ?” Cố Tích Hoài tức đến mức bật , khoanh tay n.g.ự.c lạnh lùng : “Cô mất trí nhớ gì? Anh thấy cô sợ chúng đến tìm cô gây phiền phức mới giả vờ thành hại.”
Cố Chí Phượng líu lưỡi lắc đầu: “Cô gái Điền Tĩnh thật là nhiều mưu tính, đóng phim ?”
Vẻ mặt của Cố Nguyệt Hoài lạnh lùng, mục đích thật sự của Điền Tĩnh quả thực khó tranh cãi, chẳng qua, mặc kệ như thế nào, cô kể chuyện xảy ở khên núi cũng lợi cho cô, bây giờ, cô chỉ cần một tội danh “cố ý g.i.ế.c ” là thể tống cô tù.
Mặc dù g.i.ế.c thành công, nhưng chỉ cần dính tội danh chuyện tù là thể thoát .
Nếu cô giả vờ mà là thực sự biến mất, đang điều khiển cơ thể mới là Điền Tĩnh thật sự, Điền Tĩnh khi còn bé thường xuyên gọi em cô lên núi hái rau chỉ thể trách cô may.
Thà g.i.ế.c lầm còn hơn bỏ sót.
Nếu Điền Tĩnh c.h.ế.t ở khe núi mà tỉnh dậy thì đây chính là phận của cô .
Cô cũng là , lưng cô mang hận thù sống , cũng tư cách .