Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam - Chương 307
Cập nhật lúc: 2025-03-02 14:11:45
Lượt xem: 740
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hạ Lam Chương rời , Yến Thiếu Ngu cũng như điều suy nghĩ, dời ánh mắt về phía cô.
Cố Nguyệt Hoài chớp chớp mắt , cô ăn một miếng mì sợi, khuôn mặt nóng trong bát mì hun lộ đến hồng hào, đôi môi đỏ căng bóng tựa như hoa đào nở rộ khiến cô càng thêm xinh .
Yến Thiếu Ngu mím môi cô hồi lâu, chợt thấy đúng là , cứ luôn từ chối cô.
Hơn nữa, tình hình hiện tại, cô hề thiếu theo đuổi, tùy tiện ăn một bữa cơm cũng thể đụng một tình địch.
Cố Nguyệt Hoài nhịn một lát, môi đỏ chu phì một tiếng bật , đầu bắt gặp ánh mắt xúc động của , tự nhiên giơ tay vỗ vỗ vai : "Đừng áp lực, chỉ là một bạn bình thường mà thôi."
Yến Thiếu Ngu liếc qua cái tay đang vỗ như "Hai em ", môi mỏng đỏ hồng mím nhẹ.
"Ánh mắt thế? Em thật mà, lòng tin bản ?" Giọng điệu Cố Nguyệt Hoài chút chế nhạo, hiếm khi thấy dáng vẻ của , xem như mở một thế giới mới, cô thêm vài nữa mới .
Yến Thiếu Ngu ăn hai ba miếng xong bát mì, đó ho nhẹ một tiếng, : "Đi thôi."
Cố Nguyệt Hoài vui vẻ, cô gì, chỉ nhận lấy mì hoành thánh gói sẵn cùng Yến Thiếu Ngu trở về bệnh viện.
Trên đường về, hai còn gặp một chuyện.
Cố Nguyệt Hoài vốn định tiện đường đến xã cung ứng mua chút thịt heo, nhưng còn tới gần, thấy từ xa hai hàng thật dài đang , một hàng nối thẳng tới xã cung ứng, một hàng khác thì hướng tới công ty lương thực, nhốn nháo, ai cũng cầm đồ đựng để mua lương thực.
Yến Thiếu Ngu cau mày, trầm giọng : "Xu hướng thiếu lương thực càn quét huyện Thanh An, bắt đầu tích trữ lương thực."
Đôi môi Cố Nguyệt Hoài mím , cảnh tượng gần như mất kiểm soát mặt, trong lòng cô cũng chút nặng nề.
Mọi đều trải qua một thời kỳ khó khăn, ai rõ cảm giác đói hơn họ. Đó là một chuyện sẽ c.h.ế.t , mặt tử vong, ai có thể bình tĩnh . Nhìn điệu bộ của , vẻ như hận thể đổi bộ tiền tiết kiệm và phiếu lương thực trong nhà thành lương thực.
Cố Nguyệt Hoài than nhẹ một tiếng lắc đầu : "Quên , chúng về thôi."
Yến Thiếu Ngu gật đầu, hai cùng trở về bệnh viện.
Cố Nguyệt Hoài : "Anh về đưa cơm cho Thiếu Ương , mì sắp nở hết ."
Chỉ sợ là trái tim của cha già Cố Chí Phượng đang cảm xúc hết sức phức tạp đối với con rể tương lai Yến Thiếu Ngu "Bắt cóc" con gái , sẽ thể thiếu một hồi trừng mắt lạnh lùng , cô nỡ để chịu thiệt thòi như .
Yến Thiếu Ngu ngừng , lắc đầu: "Anh cùng em đưa cơm cho chú Cố."
Anh sắp rời khỏi đại đội sản xuất Đạo Lao Tử, thể mấy năm nữa cũng sẽ trở về. Như vốn công bằng với Cố Nguyệt Hoài, nếu như khi rời , còn cố ý trốn tránh cha cô, chỉ sợ ông sẽ yên tâm để con gái chờ nữa.
Cố Nguyệt Hoài vẻ mặt nghiêm túc của , con ngươi đen như mun cũng bình tĩnh, hề vẻ bối rối khi sắp đối mặt với "Cha vợ".
Cô bĩu môi, lúc về phía phòng bệnh còn nhịn , : "Anh lo lắng chút nào ?"
Yến Thiếu Ngu sững sờ: "Lo lắng? Vì lo lắng? Cũng đầu tiên gặp mặt."
Khóe miệng Cố Nguyệt Hoài giật một cái, đúng là đầu tiên gặp mặt, nhưng phận còn giống lúc nữa mà.
Yến Thiếu Ngu vẻ mặt cổ quái của cô cho tức , trong con ngươi nhạt nhẽo tràn đầy ý , vươn sờ đỉnh đầu cô, thong dong : "Đừng sợ, sẽ chuyện thật với chú Cố."
Cố Nguyệt Hoài giọng điệu lành lạnh của , cũng cong mắt, ừm một tiếng.
Hai tới cửa phòng bệnh gõ cửa một cái, Cố Nguyệt Hoài : "Cha, con đây!"
Cố Chí Phượng ngủ, vội đáp: "Vào !"
Ngay khi cánh cửa mở , Cố Nguyệt Hoài thấy Cố Chí Phượng đang chống gậy di chuyển từng bước, khuôn mặt vốn đang tươi vì Cố Nguyệt Hoài trở về thấy Yến Thiếu Ngu lưng cô, bằng mắt thường cũng thể thấy sầm xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-ngay-ket-hon-voi-tra-nam/chuong-307.html.]
Ông hừ một tiếng, yên lặng trừng mắt liếc Cố Nguyệt Hoài, con bé đúng là lương tâm, dẫn gặp trưởng bối sớm như .
Nguyệt
Con gái lớn giữ , con gái lớn giữ mà!
Yến Thiếu Ngu tiến lên ngăn mặt Cố Nguyệt Hoài, che khuất ánh mắt vui của Cố Chí Phượng, cúi đầu : "Chú Cố, từ lúc trở về từ núi, cháu còn kịp đến thăm chú, chân chú thế nào ?"
Cố Chí Phượng dáng vẻ che chở Cố Nguyệt Hoài, lông mày giật giật, chống quải trượng trở giường bệnh.
Hai tay của ông đặt bên quải trượng, vẫy vẫy tay về phía Yến Thiếu Ngu: "Cháu qua đây, xuống."
Yến Thiếu Ngu khẽ gật đầu, đặt cơm ở tủ đầu giường, đó xuống ghế mặt Cố Chí Phượng. Khuôn mặt cực kỳ tuấn tú, nhưng khí thế trê lạnh lạnh lùng, khi xuống, đôi chân dài cong, dường như gian khá chật chội.
Cố Chí Phượng dừng một chút, ánh mắt Yến Thiếu Ngu thoáng ấm một chút.
Chưa đến những điều khác, điều kiện bên ngoài của đàn ông vẫn xứng đáng với con gái , ít nhất so với Trần Nguyệt Thăng thì chắc chắn là hơn chỉ mười . Điều quan trọng nhất chính là con gái ông thích , yêu ai yêu cả đường , cha như ông cũng thể quá đáng .
Ánh mắt Cố Nguyệt Hoài khẽ lóe lên, cô đến mặt Cố Chí Phượng xuống, híp mắt gọi một tiếng: "Cha.”
Cố Chí Phượng lườm cô một cái, tức giận : "Đi , con đừng ở đây gây rối nữa, mau tìm ba của con, đưa cơm cho bọn nó , cha lời riêng với Thiếu Ngu."
"Hả?" Cố Nguyệt Hoài cau mày, vui lắm.
"Hả cái gì mà hả? Đi nhanh lên!" Trong lòng Cố Chí Phượng chút im lặng, con gái nhà chĩa cùi chỏ bên ngoài đúng là hề che giấu chút nào. Cải trắng mà ông tay phân tay nước tiểu nuôi lớn từ nhỏ, giờ bên ngoài ăn mất.
Yến Thiếu Ngu dậy đưa cơm cho Cố Nguyệt Hoài, thấp giọng : "Em , mì sắp nở hết ."
Cố Nguyệt Hoài do dự một lúc lâu mới rời khỏi phòng bệnh sự thúc giục của Yến Thiếu Ngu.
Cô ở cửa một lúc, nhưng thấy bất kỳ động tĩnh nào, vì bất đắc dĩ, chỉ thể mang cơm lên tầng.
Trong phòng bệnh, bầu khí hài hòa lạ thường.
Cố Chí Phượng cũng cố ý khó dễ Yến Thiếu Ngu, ngược bình tĩnh : "Thiếu Ngu, mặc dù chú tại bé nhà chú đối xử đặc biệt với cháu như , nhưng chú có thể con bé nghiêm túc, thật sự thích cháu."
"Từ khi còn nhỏ, đứa bé , là chú nuôi con bé lớn lên, cuộc sống khó khăn, chú cũng cố gắng hết sức cho con bé những thứ nhất trong khả năng, nhiều năm như cũng hề dễ dàng."
Cố Chí Phượng , trong mắt khỏi nổi lên một chút cảm xúc.
Yến Thiếu Ngu lên tiếng, chỉ cẩn thận lắng Cố Chí Phượng , nghĩ đến Cố Nguyệt Hoài, trong lòng khỏi ấm lên.
Cố Chí Phượng ngẩng đầu về phía Yến Thiếu Ngu, giọng điệu chút trịnh trọng : "Thiếu Ngu , từ nhỏ bé nhà chú từng chịu khổ, cha như chú yêu cầu nào khác, chỉ hy vọng cháu đối xử với con bé, như là đủ ."
Thật ông cũng gì bất mãn đối với Yến Thiếu Ngu, ngược , ông vô cùng thưởng thức thanh niên trông vẻ tầm thường , năng lực, tướng mạo, còn là thanh niên trí thức của đại đội. Sau một thời gian dài quen cũng coi như hiểu rõ, mà duyên phận với con gái !
Lúc , bé mang Thiếu Đường từ thành phố Chu Lan về, xem như là một khởi đầu cho mối quan hệ .
Ông cũng hài lòng với kết quả như , cần lo lắng con gái lấy chồng ở xa, ông cũng thể giúp đỡ đôi vợ chồng nhỏ một chút, tại mí mắt . Ngay ở mí mắt, chẳng lẽ còn thể bắt nạt con gái ông ?
Yến Thiếu Ngu Cố Chí Phượng , ánh mắt sững , chân thành : "Chú Cố yên tâm, cháu sẽ đối xử thật với Nguyệt Hoài."
Anh vốn là sẽ lời dễ , bất kể là Cố Chí Phượng là Cố Tích Hoài, nhưng từng tuỳ tiện hứa hẹn với khác. Chỉ cần , cho dù khó khăn và nguy hiểm đến , cũng nhất định sẽ .
Khuôn mặt tuấn tú của chút lạnh lùng, giống như đang một chuyện cực kỳ quan trọng, khiến cho tự chủ tín nhiệm .
Cố Chí Phượng đưa tay vỗ vai , nụ tràn ngập khuôn mặt chút thô kệch của ông .
Lần đầu tiên con rể gặp mặt cha vợ, long trọng, chính thức, nhưng quan trọng là chân thành.