Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam - Chương 308

Cập nhật lúc: 2025-03-02 14:12:17
Lượt xem: 820

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cố Chí Phượng mở lòng chuyện với nên tâm trạng vô cùng tệ: "Thiếu Ngu , rót cho chú cốc nước."

Yến Thiếu Ngu gật đầu, dậy cầm phích nước lên rót một cốc nước đưa cho Cố Chí Phượng.

Bầu khí giữa cha vợ và con rể ấm áp, Cố Chí Phượng vui vẻ chuẩn ăn cơm tối, uống một ngụm nước nóng súc miệng, đột nhiên thấy Yến Thiếu Ngu : "Chú Cố, hai ngày tới cháu sẽ rời khỏi đại đội sản xuất Đạo Lao Tử, nhập ngũ."

"Phụt!" Cố Chí Phượng kìm , tất cả nước trong miệng đều phun ngoài.

Ông sững sờ ngẩng đầu về phía Yến Thiếu Ngu, giống như rõ, móc móc lỗ tai: "Cháu cái gì? Cháu lặp nữa ?"

Yến Thiếu Ngu im lặng một lúc : "Chú Cố, cháu ở trong quân đội với cha từ khi còn nhỏ, đó là nơi cháu quen thuộc nhất. Đây chỉ là lý tưởng của cháu, cho dù để có thể chăm sóc Nguyệt Hoài thật , cháu cũng ."

Cố Chí Phượng , ánh mắt nặng nề về phía Yến Thiếu Ngu.

Ánh mắt Yến Thiếu Ngu trốn né, khi chuyện sẽ khiến Cố Chí Phượng giận tím mặt. tóm thể đợi đến lúc thì mới để Cố Nguyệt Hoài tự , bởi như khác gì những kẻ hèn nhát khác? Sau đối mặt với Cố Chí Phượng thế nào?

Về công về tư, về tình về lý, đều rời khỏi đây, để khác mở miệng, bằng tự .

Cố Chí Phượng im lặng hồi lâu , một lúc ông mới lên tiếng: "Bé chuyện ?"

Yến Thiếu Ngu gật đầu: "Cháu với cô ."

Cố Chí Phượng nghẹn họng, cái con bé , còn che giấu đối tượng tìm sắp chạy mất. Tham gia quân ngũ sẽ mất nhiều năm, lúc nào mới trở về, chẳng lẽ con bé định cứ thế trông mong chờ đợi? Chuyện ?

Ông nhẫn nhịn cơn giận một lúc lâu, mắng Yến Thiếu Ngu hai câu, nhưng cảm thấy chuyện cũng của .

Tham gia quân ngũ đúng là một con đường , quốc gia đãi ngộ tệ, trợ cấp mỗi tháng cũng là một con khả quan. Đàn ông mà, đều lãng phí năm tháng vàng son của ở trong ruộng, suy nghĩ ngoài xông pha một cũng là chuyện .

Cố Chí Phượng ngừng thuyết phục , một lát , ông thở dài: "Thôi, bé cũng gì, chú còn thể ? Con bé là đứa nhỏ cố chấp, quyết định cháu thì chắc chắn sẽ buông tay."

Yến Thiếu Ngu mím nhẹ, hai mắt nheo , một chút ánh sáng ấm áp lướt qua đôi mắt đào hoa của .

Cố Chí Phượng hút mì vằn thắn, ăn mơ hồ : "Được , cháu lên , chắc lát nữa bé sẽ xuống, chắc chắn con bé sẽ nghĩ là chú khó dễ cháu, chớ lung tung, ?"

Yến Thiếu Ngu yên lặng một tiếng, đột nhiên cảm thấy chút kỳ lạ, tại một tính tình như Cố Chí Phượng dạy một Cố Nguyệt Hoài tính cách dám yêu dám hận như thế? Anh nghĩ đến việc cô chút do dự g.i.ế.c c.h.ế.t Điền Tĩnh khi còn ở núi thì càng cảm thấy kỳ lạ hơn.

Theo cá tính của cô, nếu như thâm cừu đại hận gì, thì thể đến mức như .

Nghĩ như , Yến Thiếu Ngu trầm ngâm : "Chú Cố, rốt cuộc giữa Nguyệt Hoài và Điền Tĩnh xảy chuyện gì?"

Cố Chí Phượng nhất thời sững sờ: "Cháu ý gì? Điền Tĩnh là con gái của một hàng xóm bên cạnh nhà chú. Khi còn bé, quan hệ giữa hai đứa nó cũng tệ lắm, tại biến thành như bây giờ, mới thấy, chú cũng cảm thấy gì đó kỳ lạ."

Ông nhíu mày , nghĩ đến những chuyện xảy trong hai tháng gần đây, chỉ cảm thấy xảy đổi nghiêng trời lệch đất so với .

Một lúc , ông lắc đầu: "Nguyên nhân cụ thể thì cháu hỏi bé, giữa hai bọn họ nhiều mâu thuẫn. , hai đứa đến cục cảnh sát báo án thế nào ? Cảnh sát nhân dân lập án ? Có điều tra Điền Tĩnh ?"

Trong mắt Yến Thiếu Ngu lộ vẻ trầm tư, gật đầu : "Cảnh sát nhân dân sẽ đưa việc danh sách quan trọng."

"Vậy là , , Điền Tĩnh mưu toan hại bé, tù là đáng đời!" Lúc Cố Chí Phượng đến việc , giọng điệu ông vẫn bực bội, nếu vì Điền Tĩnh, thì bé nhà ông chịu khổ trong núi nhiều ngày như . Còn suýt chút nữa về ?

Yến Thiếu Ngu gật đầu, : "Chú Cố, chú ăn cơm , cháu lên xem Nguyệt Hoài và Thiếu Ương."

Cố Chí Phượng xua tay, tiễn bằng mắt rời khỏi phòng bệnh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-ngay-ket-hon-voi-tra-nam/chuong-308.html.]

Ông khổ lắc đầu ăn từng miếng mì, con cháu tự phúc của con cháu, thứ ông thể nhiều, nhưng mà chỉ cần bé vui vẻ, thể hạnh phúc, là ông đủ hài lòng .

*

Lúc Yến Thiếu Ngu trở phòng bệnh của Yến Thiếu Ương, Cố Nguyệt Hoài đang chuẩn về.

Khi Cố Nguyệt Hoài thấy Yến Thiếu Ngu, khuôn mặt vốn đang lo nghĩ của cô nhẹ nhàng thở , đánh giá từ xuống vài , xác định đánh một trận tơi bời thì mới ngượng ngùng : "Thiếu Ngu! Anh chứ? Cha em khó chứ?"

tính tình của Cố Chí Phượng, chỉ sợ ông sẽ tay đánh .

Trong chuyện tình cảm , cô vẫn luôn là bên chủ động, Yến Thiếu Ngu quá vô tội, nếu quả thật vì nguyên nhân đánh, thì sợ sẽ đau lòng mất mấy ngày.

Yến Thiếu Ngu bật , trong đôi mắt hẹp dài đen như mun phản chiếu hình bóng Cố Nguyệt Hoài, lắc đầu : "Sao chuyện đó ?"

Cố Nguyệt Hoài thở phào nhẹ nhõm, cô khẽ: "Vậy là , là em yên tâm ."

Cố Tích Hoài ở bên cạnh ha ha, chút buồn bực : "Cố Nguyệt Hoài, em đúng càng ngày càng bất công. Thiếu Ngu, thực sự học hỏi một chút, thế nào mà túm con bé thế? Trước con bé như !"

Cố Nguyệt Hoài đầu một cái, đôi mắt cong cong chế giễu: "Không , con rùa niệm kinh."

Nguyệt

Nói xong, cô về phía Yến Thiếu Ngu, : "Được , em về đây, Thiếu Ly và Thiếu Đường đang ở nhà chờ đó."

Yến Thiếu Ngu khẽ đáp: "Để đưa em ngoài."

Cố Nguyệt Hoài xua tay, khỏi phòng bệnh, : "Không cần, Thiếu Ương còn ăn cơm , cho ăn , em có thể tự , trời còn tối mà."

Yến Thiếu Ngu gì nữa, khẽ gật đầu đưa mắt xa.

Khi Cố Nguyệt Hoài ôm rổ rời khỏi bệnh viện cũng là lúc hoàng hôn buông xuống. Cô cũng gọi xe bò mà tăng tốc về phía đại đội sản xuất Đạo Lao Tử, cô tính đến điểm thanh niên trí thức xem , mấy Uông Tử Yên thu xếp xong nữa.

Trên đường , Cố Nguyệt Hoài cẩn thận suy nghĩ.

Yến Thiếu Ngu sắp rời , đến chuyện đoạn đường tàu xe mệt mỏi, điều kiện trong bộ đội chắc chắn cũng gian khổ, cô nghĩ cách mang cho một ít thức ăn di động và bổ dưỡng, cả nước giếng gian nữa, cũng chuẩn cho mang , còn ...

nghĩ nên tốc độ nhanh, khi trời tối, cô về đến đại đội.

Điểm thanh niên trí thức mới đốt đèn dầu hoả, nhưng mà nhóm thanh niên trí thức còn đang ở bệnh viện trông nom Hoàng Thịnh, nên mấy trở về. Cô một chuyến đến ký túc xá của nữ thanh niên trí thức, Uông Tử Yên, Kim Xán và Lam Thiên đều ở đó.

"Chị Cố!" Uông Tử Yên thấy Cố Nguyệt Hoài giấu nụ môi.

Điều kiện của điểm thanh niên trí thức ở đại đội sản xuất Đạo Lao Tử cũng tính là , nhưng so với đại đội Liễu Chi thì như trời với đất, ít nhất áp lực tâm lý sẽ quá lớn, thể thả lỏng một chút.

Kim Xán cũng chào Cố Nguyệt Hoài một tiếng, trong giọng cũng đầy vẻ cảm kích.

Cố Nguyệt Hoài : "Dọn dẹp xong chứ? Lôi Nghị bên thế nào ?"

Uông Tử Yên : "Tên khéo đưa đẩy, cần lo lắng, chị Cố yên tâm ."

Cố Nguyệt Hoài gật đầu, : "Cũng còn sớm nữa, chị về nấu cơm đây, đợi chút nữa các em nhớ đến. Lúc nào nấu cơm xong, chị sẽ bảo Thiếu Ly tới đón hai ."

Nói xong, cũng đợi hai Uông Tử Yên từ chối, cô ôm rổ rời .

 

Loading...