Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam - Chương 345
Cập nhật lúc: 2025-03-02 14:44:02
Lượt xem: 733
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5VKnCdLkz0
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thời gian trôi qua vô cùng nhanh, đảo mắt một cái ba ngày trôi qua.
Mấy ngày nay, những bông tuyết càng ngày càng lớn, cuốn theo sóng gió, biến bộ sườn đồi trở thành một dãy màu trắng bạc.
Kể từ ngày tụ tập hôm đó, Cố Nguyệt Hoài cũng rơi trạng thái bận rộn chuẩn hũ dưa muối, cùng với tìm cách bảo quản bánh bao và nhân bánh, hơn nữa cô cũng ít, giữ một cho nhà ăn, còn mang đến cho Yến Thiếu Ngu.
Ngày mai là ngày đại hội trong núi, ngày hôm đó Yến Thiếu Ngu vác hành lý lên đường nhập ngũ.
Cố Chí Phượng giường, hỏi: “Bé, ngày mai chúng cần mang theo gì tới đại hội ?”
Cố Nguyệt Hoài nghĩ ngợi một lúc, lắc đầu một cái: “Không cần ạ, lãng phí thời gian, chúng chỉ cần dạo một chút, xem thử xem thể mua một ít thịt bò thịt dê về , đó cũng mua thêm ít thịt heo về thịt muối, để dành tết ăn.”
“Còn mua cả thịt bò, thịt dê? Đại đội nào chịu bán cái chứ?” Cố Tích Hoài nhịn liếc mắt.
Cố Nguyệt Hoài cũng lời để ý tới ông , tuyết rơi trắng xóa bên ngoài, thở dài: “Nếu như tuyết vẫn cứ thế , e rằng ngày mai Thiếu Ngu thể xe .”
Cô cảm thấy buồn phiền, hỏi: “Tối nay chúng ăn gì nhỉ? Cơm bí đỏ ?”
Cô tự hỏi tự trả lời, đó bắt tay cơm tối.
Sắc mặt Cố Tích Hoài tái mét, nghiến răng nghiến lợi : “Cái đồ lương tâm, chỉ nhớ tới Thiếu Ngu thôi, buổi sáng cả nhà ăn cơm bí đỏ, buổi trưa cũng ăn cơm bí đỏ, buổi tối vẫn ăn cơm bí đỏ, em ngán nhưng chắc hẳn Yến Thiếu Ngu cũng ngán chứ?”
Cố Nguyệt Hoài nháy mắt, mặt lộ vẻ nghi ngờ: “Thật ?”
Tuy mặt cô hiện vẻ nghi ngờ, thế nhưng trong mắt là ý , hiển nhiên là cảm thấy Cố Tích Hoài buồn .
Cố Chí Phượng thấy hai em đùa giỡn với , xoa đầu Yến Thiếu Đường đang chơi ở bên cạnh, ngoài một cái, nhíu mày : “Cũng đại đội họp gì, thằng cả và Thiếu Ngu còn về nữa nhỉ?”
Cố Nguyệt Hoài ở cửa , hôm nay đại đội gọi xã viên đến họp, mấy ngày nay cô cũng nhiều chuyện, hơn nữa còn cơm, thế nên tham gia, Yến Thiếu Ly lai ở nhà trông Yến Thiếu Ương, thế nên cuối cùng thành Cố Đình Hoài và Yến Thiếu Ngu đến buổi họp .
Hai mất cả buổi, cũng đại hội về việc gì.
Ở kiếp , lúc trong nhà xảy chuyện, ngày nào cả nhà bọn họ cũng bận rộn qua loa bởi vì Cố Chí Phượng tự tử, Cố Thiên Phượng và Cố Ngân Phượng liên tục đến đòi nợ, nào còn thời gian quan tâm tới việc đại đội xảy chuyện lớn gì chứ?
Cố Nguyệt Hoài lắc đầu: “Mặc kệ bọn họ , con nấu cơm , nay chúng ăn mì cà chua nhé?”
Cố Chí Phượng gật đầu, cũng ý kiến gì: “Được con cứ xem mà .”
Món mì cà chua đơn giản, chỉ cần chuẩn mì, đó chuẩn cà chua, khoai tây và thịt nạc, xào tới khi nước, đó bỏ thêm nước nóng, cán móng mì, cắt thành từng miếng cho nồi nước sôi là một món khai vị chua ngọt .
Cố Nguyệt Hoài vô cùng như ý, lúc cô múc cơm , rốt cuộc Cố Đình Hoài và Yến Thiếu Ngu cũng về.
Cô cầm một chiếc khăn lông tới, lau sạch mấy bông tuyết rơi đầu bọn họ: “Có chuyện gì mà lâu thế ạ?”
Nghe thấy thế, Cố Đình Hoài nở nụ , vẻ thần bí: “Chuyện , chuyện vô cùng !”
Mấy Cố Nguyệt Hoài chút mờ mịt: “Rốt cuộc là chuyện gì?”
Yến Thiếu Ngu cũng kiểu thích vòng vo, thấp giọng : “Quốc gia kêu gọi nuôi heo.”
Nghe thấy thế, vẻ mặt Cố Nguyệt Hoài chấn động, cũng nhớ một chút, hóa là chuyện kêu gọi nuôi heo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-ngay-ket-hon-voi-tra-nam/chuong-345.html.]
Người xưa câu, heo nhiều mỡ là nhiều thịt ăn, quốc gia thật sự kêu gọi nuôi heo trong năm nay, bởi vì sản lượng ngũ cốc năm nay giảm nghiêm trọng, nguyên nhân phân tích là do thiếu phân bón, một con lợn chính là một nhà máy phân bón nhỏ, thế nên việc bắt đầu kêu gọi nuôi heo hề uổng phí.
Nói thật, chuyện kêu gọi nuôi heo là một chuyện , cũng để cho xã viên hy vọng ngoài việc trồng ruộng sinh lương thực.
Một phần là vì việc nuôi lợn thể gia tăng thu nhập, một phần là giống như quốc gia , thể tặng lượng phân bón.
Cuộc sống ở vùng nông thôn giàu , một năm chỉ cần g.i.ế.c hai con lợn là thể giải quyết nhiều khó khăn .
Thế nhưng sang năm cũng là một năm may mắn, lúc lúa mì mùa gặp nạn châu chấu, ngay cả cũng ăn đủ no, huống chi là heo. Dẫn đến năm đầu tiên kêu gọi nuôi heo thất bại, heo đực nhưng tới mộ trăm cân, từng con chỉ da bọc xương.
Cả Cố Chí Phượng chấn động một cái, mặt cũng khó nén vẻ vui mừng: “Thật ? Quốc gia cho phép xã viên nuôi heo ?”
Cố Đình Hoài gật đầu chắc nịch, vẻ mặt tràn đầy vui mừng: “Trên đó , cần nuôi bao nhiêu, thế nhưng hằng năm đều bán một con lợn cho quốc gia, với cân nặng của một con lợn thể bán mấy chục đồng thậm chí là hơn một trăm đồng. Còn thể nhận một trăm ký ngũ cốc thức ăn chăn nuôi xem như phần thưởng, điều đối với mỗi xã viên mà thể là thu nhập khủng. Cha, chúng mua hai con lợn về nuôi.”
thế, đối với một xã viên chỉ nhận bốn, năm đồng tiền công một ngày mà , đây là một khoản tiền lớn.
Tâm trạng Cố Nguyệt Hoài chút phức tạp, tiếng nhẹ bẫng: “Năm năm thiếu lương thực, còn ăn đủ no, mà nuôi heo ?”
Cô thì , thậm chí đối với cô mà yêu cầu là chuyện , bởi vì cô thể danh chính ngôn thuận mua một ít heo đực mang gian tu di để nuôi. Thế nhưng đối với những xã viên khác ở đại đội sản xuất Đại Lao Tử mà chẳng chuyện gì.
Cố Đình Hoài lập tức sửng sốt, chạm mắt với Cố Chí Phượng, hai cũng thu vui mừng mặt, đúng thế, nhà bọn họ là vì Cố Nguyệt Hoài ở đây, cuộc sống mới thuận buồm xuôi gió như thế, thế nhưng nếu như nuôi heo, thế dùng cái gì để nuôi chúng đây chứ?
Cố Đình Hoài gật đầu mộ cái, khổ : “Anh nghĩ sai .”
Cố Tích Hoài vỗ vai Cố Đình Hoài một cái, lên tiếng trấn an: “Không , chờ sang năm thứ sẽ lên thôi, chúng nuôi cũng muộn, tóm nếu thể nuôi heo cũng xem như một khoản thu nhập.”
“Chúng ăn cơm .” Cố Nguyệt Hoài hai , cũng đả kích tính hăng hái của bọn họ.
Yến Thiếu Ngu như điều suy nghĩ cô một cái, nhưng cũng hỏi gì.
Cả buổi tối đều im lặng, cơm nước xong xuôi, Cố Nguyệt Hoài bưng chén đũa ngoài giếng múc nước.
Cô xổm bên cạnh giếng, pha nước giếng lạnh như băng trong nước nóng, cúi đầu rửa bát, khí mang theo vẻ lạnh lẽo khiến suy nghĩ của cô cũng rõ ràng hơn, cô nghĩ cách để thuyết phục bí thư chi bộ, bớt trồng lúa mì năm nay, trồng nhiều loại khoai lang đỏ hơn.
Nguyệt
Khoai lang đỏ khả năng thích ứng cực kỳ mạnh, và đặc tính ưu việt khi thể sống sót ở những nơi đất , sản lượng còn cao.
Hơn nữa khoai lang đỏ sinh trưởng trong đất, thể ngăn chặn việc châu chấu phá hoại mùa màng, cứ như thế cũng xem như thể cứu vãn một vài tổn thất. Thế nhưng suy cho cùng, lương thực mới là thứ mà dân chúng hướng tới, cô thuyết phục bí thư chi bộ tập trung trồng khoai lang đỏ thế nào đây?
Chân mày Cố Nguyệt Hoài khẽ nhíu , cũng dừng động tác trong tay .
Đây thật sự là một chuyện vô cùng khó khăn, cô cũng thể kể chuyện sống một cuộc đời mới đúng ?
Trong lúc đang suy nghĩ, một bàn tay ấm áp che đầu Cố Nguyệt Hoài, cố ngẩng đầu về phía Yến Thiếu Ngu, cũng rũ mắt cô, đôi mắt nhẹ nhàng nhếch lên, mặt mang theo vẻ quan tâm: “Sao thế? Em đang nghĩ gì ?”
Cố Nguyệt Hoài mím mối, nhẹ giọng : “Anh xem, nếu như sang năm chuyện vẫn kém thì ?”
Yếu Thiếu Ngu ngừng một lát, xoa xoa tóc cô, ngước mắt cô, giọng điệu mang theo vẻ dụ dỗ: “Không cần sợ, sẽ nuôi em, sẽ để em đói bụng .”
Nghe lời tình cảm , Cố Nguyệt Hoài kinh ngạc, đưa tay chọt chọt mí mắt tuấn của : “Còn tưởng rằng trong đổi thành một khác , học ai đấy? Lại còn mấy câu như thế nữa?”
Từ đến giờ cũng một sẽ mấy lời dễ thế , luôn là một nhiều hơn .