Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam - Chương 352

Cập nhật lúc: 2025-03-02 14:47:08
Lượt xem: 752

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cố Nguyệt Hoài nhướng mày, giọng điệu chắc chắn: “Đương nhiên thể, chúng bạn bè ?”

Môi Bạch Mân khẽ run, chợt gật đầu: “, chúng là bạn! Vậy em định nấu ăn ? Để chị giúp em.”

đưa tay lau qua loa đôi mắt, nhảy xuống giường tới bên bếp, xắn tay áo : “Chị việc lạnh lẹ. Thế , em nấu cơm, chị giúp em nấu lò rượu nhé?”

Cố Nguyệt Hoài một cái, gật đầu : “Được.”

Bạch Mân là một tự tin, quanh năm suốt tháng áp bức khiến cô chút tính cách lấy lòng, rõ ràng giao tình gì quá sâu đậm với cô, nhưng chỉ cần cô bộc lộ một chút ý , cô hận thể móc hết trái tim cho khác.

Nghe thấy Cố Nguyệt Hoài đồng ý, Bạch Mân thở phào nhẹ nhõm, xuống cái trát, nhặt củi mặt đất đưa trong bếp.

Bạch Mân ngẩng đầu về phía Cố Nguyệt Hoài: “ Nguyệt Hoài, em là em chuyện hỏi chị, là chuyện gì thế?”

Nhắc tới chuyện , trong đôi mắt đen nhánh của Cố Nguyệt Hoài bao trùm một tầng nghiêm túc: “Là chuyện bác sĩ, em suy nghĩ , những em quen chỉ chị là gần gũi với bác sĩ nhất, trong nghề cần chú ý đến chuyện gì ?”

“Bác sĩ?” Bạch Mân sửng sốt một chút, trong mắt bỗng hiện lên chút mất mát.

sự mất mát cũng duy trì quá lâu, gạt bỏ cảm giác mất tự nhiên ở trong lòng , : “Sở dĩ chị thể y tá, là bởi vì bác sĩ chân đất của đại đội Phàn Căn bọn chị.”

Dứt lời, Bạch Mân bộ kinh nghiệm của cho Cố Nguyệt Hoài , để cô cái tham khảo.

Làm bác sĩ chân trần của đại đội Phàn Căn cũng đơn giản, tuổi tác còn nhỏ, cũng tham gia huấn luyện xã hội mới, mà là bản lĩnh thật sự. Thế kỷ là học trò của thầy thuốc ở trong ngành dược, đại khái thể khám bệnh ốm đau bình thường.

Đời đổi, xã hội mới thì bác sĩ chân trần ở đại đội Phàn Căn.

Thật , Bạch Mân là đứa trẻ bỏ rơi do ông phát hiện, nhưng ông cô đơn lẻ bóng, cũng chăm sóc trẻ con, mới thể giao Bạch Mân cho nhà họ Bạch. Khi đó vợ chồng nhà họ Bạch mới kết hôn, con, thấy Bạch Mân sinh đáng yêu, cũng từ chối.

Tuy đưa Bạch Mân cho nhà họ Bạch, nhưng bác sĩ chân trần vẫn thường xuyên chăm sóc cô .

Khi còn bé, bởi vì trẻ con trong nhà họ Bạch nhiều lên, cảnh ngộ của Bạch Mân ở nhà họ Bạch cũng trở nên cực kỳ khó xử, thường xuyên nắm chặt một củ khoai lang, xem như khẩu phần ăn một ngày. Bác sĩ chân trần cũng từng tranh chấp với vợ chồng nhà họ Bạch, đòi Bạch Mân về, đáng tiếc vô dụng.

Tuy rằng Bạch Mân con ruột, nhưng bộ dạng xinh , vợ chồng nhà họ Bạch thể để cô ?

Bác sĩ chân trần cảm thấy hủy hoại cả đời Bạch Mân, luôn dẫn cô lên núi hái thuốc khi cô đói bụng, thật là giấu bánh màn thầu hoặc bánh bao trong cái sọt lưng. Thời niên thiếu Bạch Mân thể sống sót nhờ sự tiếp tế .

Nói tới đây, giọng Bạch Mân chút nghẹn ngào: “Ông nội Tạ là , cũng dạy chị nhiều thứ.”

Trầm mặc trong chốc lát, Bạch Mân hít hít mũi, giọng điệu khôi phục bình thường.

tự giễu: “Đáng tiếc chị thiên phú học y, nhiều năm qua cũng chỉ học mấy cái đơn giản như tiêm cho bệnh nhân, kê thuốc đau đầu nhức óc thì , chứ thật sự khám bệnh cho thì dám, thể y tá là chị thỏa mãn .”

Bạch Mân dừng một chút, hỏi: “Nói nhiều như , còn hỏi em. Nguyệt Hoài, vì em bác sĩ thế?”

Giọng điệu Cố Nguyệt Hoài bình tĩnh : “Chỉ là hỏi thử, dù cũng là một nghề đáng để tôn kính, nên tò mò.”

Bạch Mân cô một cái, hít sâu một : “Em đúng, đây đúng là một nghề cho đố kỵ. Bởi vì ông nội Tạ quen ở bệnh viện huyện, cho nên mới đề cử chị y tá. Tuy rằng giúp chị thoát khỏi cuộc sống bán mặt cho đất bán lưng cho trời, nhưng cũng mang đến nhiều phiền toái dứt. Không chỉ một cha chị đề nghị chị đề cử cho em trai em gái đến bệnh viện việc.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-ngay-ket-hon-voi-tra-nam/chuong-352.html.]

Cố Nguyệt Hoài nheo mắt , nghĩ đến vẻ mặt bỗng chốc đổi của Bạch Mân thì đang suy nghĩ gì.

cảm thấy cô dựa phận bạn bè, lợi dụng cô để bệnh viện huyện để việc, nên thất vọng?

Cố Nguyệt Hoài suy nghĩ xong, chợt Bạch Mân : “Nguyệt Hoài, nếu em thật sự tiếp xúc với nghề bác sĩ, chị thể đề cử em tới bệnh viện bọn chị học tập, tiên xem như học nghề. Sau vài năm học tập chừng sẽ cơ hội lên bác sĩ.”

Ánh mắt cô thuần khiết, lời chân thành tha thiết, hiển nhiên lời đều phát từ tận đáy lòng.

Cố Nguyệt Hoài như điều suy nghĩ mà : “Chị đề cử cho em trai em gái đến đó ?”

Bạch Mân , trong lời lộ một tia chán ghét: “Sao thể đề cử chứ?”

“Lời cha chị chị dám cãi, chịu nổi tính tình chịu cố gắng của bọn họ. Đến bệnh viện chăm chỉ học tập kiến thức cơ bản, cả ngày thì thì dở, kê nhầm thuốc gây ít chuyện, suýt nữa hại chị cũng mất việc.”

“Nếu sư phụ tội nghiệp chị, còn cơ hội tiếp tục ở bệnh viện huyện y tá?”

“Sư phụ của chị chính là con gái bạn của ông nội Tạ, là bác sĩ ngoại khoa của bệnh viện huyện, quan tâm đến chị.”

Nói đến vị sư phụ , trong ánh mắt vẫn còn sợ hãi rụt rè của Bạch Mân bỗng sáng bừng.

“Bác sĩ ngoại khoa?” Cố Nguyệt Hoài chớp chớp mắt, khác nghề như cách núi, cô thật sự rõ nghề bác sĩ cho lắm. Ngược phân chia khoa nội khoa ngoại, nhưng cụ thể là trị cái gì thì cũng mờ mịt.

Bạch Mân im lặng, cũng nhạo, giải thích: “Bác sĩ ngoại khoa chính là chẩn đoán những bệnh ngoại khoa, bác sĩ cung cấp liệu pháp phẫu thuật cho bệnh nhân, thể chỉ định phương án phẫu thuật, thực hiện phẫu thuật.”

Cố Nguyệt Hoài suy nghĩ, : “Vậy bác sĩ nội khoa thì ? Là chữa trị cái gì?”

“Bác sĩ nội khoa là chẩn đoán bệnh nội khoa, chủ yếu là bác sĩ cung cấp phương pháp điều trị cần phẫu thuật, sẽ tiến hành một phương pháp điều trị bằng thuốc hoặc phương pháp điều trị bằng dụng cụ cho bệnh nhân, chẳng hạn như truyền máu, cầm máu, truyền oxy, v.v.”

Bạch Mân xong, yên lặng Cố Nguyệt Hoài một cái, cân nhắc : “Nguyệt Hoài, bác sĩ đúng là bát cơm sắt, tôn trọng, nhưng trở thành một bác sĩ khó, nhất định kiến thức sâu sắc và diện.”

“Em cần tìm hiểu sự phát triển và đổi của các bệnh khác từ bệnh nhân, còn tổng kết hiệu quả điều trị cho bệnh nhân, từng bước tích lũy kinh nghiệm, quan trọng nhất là nếu em nền tảng, lẽ cần học tập nhiều nhiều năm.”

“Bác sĩ cần kinh nghiệm, cho dù là học nghề, cũng thể một chút gì , vẫn thêm nhiều sách.”

Cố Nguyệt Hoài Bạch Mân , nghiêm túc gật đầu: “Cảm ơn, em .”

Lời của Bạch Mân đều là những lời khuyên thực tế, cũng đả kích. Nếu như cô chỉ ôm một bầu nhiệt huyết tiếp xúc với ngành , e là sẽ dâng lên ý định lùi bước, nhưng cô , cô là mang theo công cụ gian lận tới.

Nói thật, khả năng chữa trị của cô quá vô địch, thích hợp kiêm cả nội ngoại.

Bạch Mân Cố Nguyệt Hoài ý định từ bỏ, khổ lắc đầu, nghé con mới sinh sợ hổ.

: “Để chị đề cử em tới bệnh viện học nghề , lẽ khi em tiếp xúc sẽ đổi suy nghĩ.”

Nguyệt

Cố Nguyệt Hoài thái nguyên liệu xong xuôi, ngước mắt , khóe môi đỏ mọng hiện lên một nụ : “Chị chịu thiệt vì đề cử đến bệnh viện , mà sợ em hại chị mất việc ?”

 

Loading...