Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam - Chương 356

Cập nhật lúc: 2025-03-02 14:48:48
Lượt xem: 729

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cố Nguyệt Hoài chớp mắt, cũng gì là hốt hoảng, nhấc chân tới bên cạnh Yến Thiếu Ngu: “Sao ngủ ?”

Yến Thiếu Ngu ngửa đầu cô, đôi môi mỏng cong cong, thành thật : “Ngủ .”

“Này, mang cái theo .” Cố Nguyệt Hoài cực kỳ hào phóng đưa nhân sâm bọc kỹ trong tay cho .

“Đây là cái gì?” Yến Thiếu Ngu nhướng mày, mở báo xem, bỗng giật .

Khuôn mặt Cố Nguyệt Hoài tươi , như thật như giả : “Khoảng thời gian mới đào ở núi, vẫn luôn chôn ở sân . Đều ở nhà thế nào cũng nhưng đường rủng rỉnh. Anh sắp xa nhà, nên cho mang theo, Ừm... Coi như sính lễ .”

“Sính lễ?” Yến Thiếu Ngu ngạc nhiên, đợi hiểu thì trong mắt nhiễm ý .

Cố Nguyệt Hoài nghiêm túc vỗ vỗ vai : “ , yên tâm , em sẽ đối với .”

Yến Thiếu Ngu rũ mắt hai cây nhân sâm trong tay, cũng là tên nhà quê kiến thức gì, rễ cây chỉnh giữ gìn giá trị cao, nếu đưa đến cửa hàng ký gửi, sẽ đáng giá ít tiền.

Khi Yến Thiếu Ngu chuẩn lên tiếng, Cố Nguyệt Hoài lộ vẻ mặt mất hứng : “Anh cần? Là từ chối sính lễ của em ?”

Yến Thiếu Ngu dừng , sắp xếp từ ngữ một chút: “Sính lễ nhận, nhưng em bảo quản tài sản ?”

Cố Nguyệt Hoài liếc xéo một cái, mang ghế xuống bên cạnh , thản nhiên : “Không , cất cho kỹ, sâm rừng bổ khí lợi máu, là đồ vật . Anh mang theo em cũng yên tâm hơn. Nếu mang theo, đừng nữa.”

Yến Thiếu Ngu còn cái gì đó, nhưng nghĩ đến sự cố chấp của Cố Nguyệt Hoài, bỗng nhiên mỉm , yên lặng cất sâm trong túi.

Anh nghiêng mắt Cố Nguyệt Hoài, giọng phát nhẹ: “Anh sẽ bảo vệ bản thật , đừng lo lắng.”

Cố Nguyệt Hoài nghĩ đến ngày mai sẽ chia lìa, tâm trạng khó tránh khỏi sa sút, cũng lên tiếng, yên lặng gật đầu.

Nỗi sầu ly biệt quanh quẩn bên cạnh hai , ngay cả bầu khí cũng vẻ u ám hơn nhiều.

Đôi mắt hoa đào hẹp dài xinh của Yến Thiếu Ngu chăm chú Cố Nguyệt Hoài, thấy cô mấy vui, môi mím, đưa tay nắm ngón tay của cô lòng bàn tay, giọng mát lạnh mang theo một chút dịu dàng như gió xuân: “Anh sẽ thư về cho em.”

Nghe , cô ngước mắt , miễn cưỡng đè nén sự cay đắng trong cổ họng, thấp giọng : “Được.”

Yến Thiếu Ngu nắm tay cô, về phía sơn thôn tuyết trắng bao phủ, giọng trầm thấp: “Không , rõ ràng chúng quen lâu, nhưng luôn cảm thấy quen thuộc, giống như vốn dĩ nên như .”

Cố Nguyệt Hoài sửng sốt một chút, trong nháy mắt bật thành tiếng.

thế, vốn dĩ nên như . Kiếp ở giữa hai quá nhiều việc và con , hữu duyên vô phận, cuối cùng kiếp thứ thuận lợi, ở bên cũng là một chuyện theo lẽ đương nhiên.

Cố Nguyệt Hoài hắng giọng, hết sức trịnh trọng : “Đồng chí Yến, nhớ báo cáo kết hôn sớm một chút.”

Cô thúc giục kết hôn mà hề đỏ mặt, nụ trong mắt Yến Thiếu Ngu càng sâu hơn, trả lời: “Được! Anh sẽ mau chóng đón em.”

Cố Nguyệt Hoài vẻ mặt vui vẻ của , gương mặt cũng giãn . Mặc dù thời gian gặp ngắn ngủi, mà lập tức chia tay, nhưng đời nhiều chuyện cần , thể chỉ sa tình yêu.

Yến Thiếu Ngu trách nhiệm của Yến Thiếu Ngu, cô cũng chuyện cô . Chỉ cần trái tim của cả hai ở bên thì thể tiếp đón muôn vàn khó khăn.

Một ngày nào đó, bọn họ thể giống như cặp vợ chồng bình thường, sống một cuộc sống bình yên.

--------

Trời tờ mờ sáng, Cố Nguyệt Hoài và Yến Thiếu Ngu rời khỏi đại đội sản xuất Đại Lao Tử.

Anh cũng lời tạm biệt với Yến Thiếu Ương, Yến Thiếu Ly, mà lặng lẽ một tiếng động.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-ngay-ket-hon-voi-tra-nam/chuong-356.html.]

Nhà ga huyện Thanh An.

Yến Thiếu Ngu tỉnh H, chặng đường xa xôi, đường cần đổi chỗ, đến nơi cũng mất vài ngày.

Lời nên tối hôm qua cũng , Cố Nguyệt Hoài ở sân ga, đưa mắt Yến Thiếu Ngu lên xe lửa. Nhìn bóng lưng cao lớn của biến mất trong biển , vẫn nhịn , trong con ngươi đen kịt nhộn nhạo nước.

Cô rũ mắt, thở nhẹ một , cố nén cho nước mắt rơi xuống.

Lần chia tay , cũng khi nào mới gặp .

Lúc , cô bỗng nhiên nhận mặt một cái bóng đen nghịt, lập tức giật , còn kịp phản ứng, một đôi tay lực ôm trong lòng. Sức lực cánh tay lớn, thở mát lạnh quen thuộc cho cổ họng cô càng thêm nghẹn ngào.

“Chờ .” Yến Thiếu Ngu cụp mắt cô một lát, bỏ hai chữ, xách hành lý lên xe lửa.

Lần , đầu .

Cố Nguyệt Hoài kìm nén nước mắt trong mắt, khóe môi cong, mắt mèo cong thành hình trăng lưỡi liềm.

Yến Thiếu Ngu, em sẽ nhớ , cũng sẽ chờ .

*

Xe lửa xa, Cố Nguyệt Hoài hít sâu một , chỉnh đốn cảm xúc, chuẩn nghênh đón cuộc sống mới khi Yến Thiếu Ngu rời .

Nguyệt

Khi cô trở đơn vị Nhật Báo Quần Chúng của công xã, đường phố náo nhiệt hẳn lên.

Hiện tại các thanh niên trí thức của đại đội sản xuất Đại Lao Tử đều ở nhờ trong nhà các xã viên, cô và Bùi Dịch cũng cách nào để tiếp xúc gần gũi với cuộc sống của các thanh niên trí thức nữa, vì ở đại đội lãng phí thời gian, chẳng thà về đơn vị việc.

Cố Nguyệt Hoài một nữa trở đơn vị, khiến cho ít chú ý, mà xông pha đầu chính là tổ ba biên tập.

Cô mới việc ở đơn vị hơn một tháng rời , xem như quen thuộc tách . Giờ đây cô một nữa trở về, bầu khí của tổ ba biên tập xảy đổi lớn, nhưng mặc kệ ngoài nghĩ như thế nào, mặt đều hoan nghênh.

Trong đó vui vẻ nhất chính là Vạn Thanh Lam và Hoàng Bân Bân, bọn họ xem như phân đội nhỏ hợp tác khắn khít ở trong tổ ba.

Vạn Thanh Lam lắc lắc b.í.m tóc đuôi ngựa của : “Vốn dĩ còn nghĩ khi nào thì cô thể trở về, thì .”

Hoàng Bân Bân nháy mắt hiệu : “Nguyệt Hoài, thế nào? Đám thanh niên trí thức đến từ thủ đô dễ giao lưu ?”

Cố Nguyệt Hoài , đối mặt với vấn đề , mà sửa sang những tài liệu rải rác và giấy vẽ bàn, hỏi: “Trong thời gian đơn vị tin tức gì lớn ? Lúc mới tới thấy đều vẻ vội vã, bề bộn nhiều việc.”

Hoàng Bân Bân kinh ngạc: “Cô ?”

Anh hỏi xong, nghĩ tới trong thời gian Cố Nguyệt Hoài hề tới đây, ở nông thôn cũng con đường nào để nhận tin tức, cả lập tức trở nên phấn chấn, lén lút : “Tin tức lớn của đại đội Liễu Chi!”

Nghe , Cố Nguyệt Hoài nheo mắt, tin tức của đại đội Liễu Chi, cô .

“Bí thư chi bộ của đại đội Liễu Chi đột nhiên chết, đó đến đồn cảnh sát tố cáo, là đại đội Liễu Chi tình nghi buôn , cùng với nhiều vụ án mạng, nên liên kết với Nhật Báo Quần Chúng của chúng để bắt đầu phỏng vấn đưa tin.”

Hoàng Bân Bân dùng giọng điệu khoa trương để kể chuyện, chờ đợi thấy nét mặt khiếp sợ của Cố Nguyệt Hoài.

Chẳng qua, đợi một hồi lâu, biểu cảm cứng ngắc, mà Cố Nguyệt Hoài chỉ chậm rãi một tiếng “Ồ”.

Vạn Thanh Lam đắc ý liếc Hoàng Bân Bân một cái, chút tự hào : “Ha ha, cho khoe , cho rằng Nguyệt Hoài là bình thường ? Chuyện xa của đại đội Liễu Chi mà với cô ? Dù cũng chuyện mà tổ ba chúng lo.”

 

Loading...