Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam - Chương 381
Cập nhật lúc: 2025-03-07 05:57:45
Lượt xem: 728
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1VoeRFHNJB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cố Đình Hoài và Bạch Mân trở về, coi như đến đông đủ.
Cố Ngân Phượng chịu yên, thấy Bạch Mân đánh giá từ xuống , so sánh với Lý Tinh Tinh bên cạnh , ganh ghét : “Ơ, Đình Hoài, đây là yêu của cháu ? Dáng dấp cũng xinh xắn đấy, là y tá? Người thành phố ?”
Thật bà mới hỏi thăm, yêu của Cố Đình Hoài là đại đội Phàn Căn kế bên, thành phố.
Cố Đình Hoài vô cùng thản nhiên : “Vâng, yêu của cháu là Bạch Mân, là ở đại đội Phàn Căn, cháu hài lòng.”
Anh thích Bạch Mân, cũng vì công việc y tá của cô , cũng vì bất cứ chuyện gì khác, chỉ dựa một loại cảm giác, một bầu nhiệt huyết, một luồng dũng khí vì cô mà thể dũng cảm tiến tới, là đủ .
Bạch Mân ý tứ bảo vệ trong lời của Cố Đình Hoài, cảm xúc câu nệ giảm nhiều.
Cô mỉm gật đầu với Cố Ngân Phượng, cùng Cố Đình Hoài xuống bên cạnh Cố Nguyệt Hoài.
Trên bàn bày các đĩa sủi cảo và mấy chậu thức ăn thơm nức mũi, các món ăn tầm cỡ giao thừa , cô thật sự từng thấy. Nhớ tới khoai lang ở trong nhà, cùng với sự châm chọc khiêu khích của cha đối với Cố Đình Hoài, Bạch Mân mím môi.
Sau khi Lý Tinh Tinh Cố Đình Hoài xong, hiếm khi ngẩng đầu sang.
cũng chỉ là một cái liếc , cô cúi đầu xuống, đang suy nghĩ cái gì.
Cố Ngân Phượng bĩu môi, ánh mắt chằm chằm Bạch Mân chút căm giận.
Trong lòng bà thật sự thấy công bằng, dù là Cố Nguyệt Hoài là Bạch Mân, rõ ràng hai đều là gái quê điển hình, thế mà nào nấy xinh . Cái còn tính, bọn họ còn một công việc nữa!
Hầy, Tinh Tinh nhà bà chỗ nào cũng sánh bằng. Nói , cũng chỉ phận là thành phố.
Nghĩ như , Cố Ngân Phượng hất cằm lên. Thời đại , sổ lương thực hơn một bậc. Mỗi tháng bọn họ đều lương thực theo định lượng, dù so với nông dân kiếm lương thực dựa công điểm thì vẫn sống hơn.
Ít nhất, để thanh niên lựa chọn thì nhất định sẽ chọn thành phố sổ lương thực, cái mạnh hơn vẻ ngoài xinh nhiều.
Cố Ngân Phượng an ủi một phen ở trong lòng, xem như nuốt cơn tức giận xuống cổ họng.
Cố Chí Phượng là nhân vật chính, ông giơ tay : “Được , động đũa , sắp nguội .”
Mọi bàn đều thở phào nhẹ nhõm, nhao nhao bắt đầu động đũa. Vạn Thanh Lam, Diêu Mỹ Lệ, Yến Thiếu Ly đều im lìm lên tiếng mà xuống. Việc mấy Cố Ngân Phượng đến ngoài dự đoán của họ, thêm vài xa lạ nên đương nhiên khí cũng trở nên lúng túng.
Cố Ngân Phượng cũng cảm thấy đến đúng lúc, bà ăn từng miếng từng miếng sủi cảo, gắp một đũa hồi oa nhục*. Không những ăn mà miệng chảy đầy dầu mỡ, còn kêu chồng và con gái mau ăn, e sợ ngoài giành .
*Hồi oa nhục: Thịt lợn nấu hai
Cố Nguyệt Hoài ngước mắt lên , dáng vẻ thật sự hề chút “Tiểu thư địa chủ”.
Mấy đứa nhỏ nhà họ Cố nhận nuôi như họ đều giáo dục như , đều từng học qua sách, chi phí ăn mặc thể là nhất, nhưng gì cũng hơn gia đình nông dân nhiều.
Giờ đây , đúng là chút châm chọc.
Hôm nay Cố Chí Phượng tâm trạng để ăn, thỉnh thoảng về phía Cố Ngân Phượng với vẻ thôi. Tuy ông coi trọng tình cảm giữa các chị em, nhưng cũng trong bốn , hiện giờ ông trở thành tầm thường nhất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-ngay-ket-hon-voi-tra-nam/chuong-381.html.]
Từ đến nay chị hai Cố Ngân Phượng thích mấy chuyện chiếm hời, lợi sẽ dậy sớm, hôm nay tới đây chắc chắn ý định gì .
Bà mãi mà , trong lòng ông cũng yên tâm .
Một lát , Cố Chí Phượng chú ý tới ánh mắt của Cố Nguyệt Hoài, thuận thế về phía Cố Ngân Phượng trong tầm mắt của cô. Nhìn miệng bà nhét đầy ắp, vết dầu mỡ từ khóe miệng chảy xuống, khóe miệng hung hăng co quắp.
Vốn dĩ ông cảm thấy gì cả nhưng nghiêm túc đánh giá, quả thật khiến mất khẩu vị.
Quả nhiên, đám Uông Tử Yên bên cạnh nhóm Cố Nguyệt Hoài cũng đưa đũa xa, chỉ gắp đồ ăn mặt mà ăn.
Nguyệt
Huyệt thái dương của Cố Chí Phượng phồng lên, đặt đũa xuống kêu một tiếng: “Chị hai.”
Cố Ngân Phượng ăn như hổ đói, giọng thì bớt chút thời gian mà liếc mắt Cố Chí Phượng một cái: “Hả? Sao ? Em chị gì, mau ăn ! Mà tay nghề của bé thật đấy, nhân sủi cảo đúng là ngon, Bé , đợi lát nữa cô trở về, một chậu nhân bánh nhé. Để cô bưng về, ngày mai cũng sủi cảo cho hai cha con chúng nó ăn!”
Bà hồn nhiên nhận dáng vẻ của khó coi đến nhường nào, ngược còn đưa yêu cầu nữa.
“Khụ khụ khụ…” Vạn Thanh Lam nhịn , sủi cảo nhai trong miệng thiếu chút nữa thì phun .
Cô Cố Ngân Phượng với vẻ mặt thể tin , nghiêng mắt về phía Cố Nguyệt Hoài ở bên cạnh, chớp chớp mắt, ý tứ bên trong thập cực kỳ rõ ràng: Không chứ, họ hàng của cô là dạng gì ? Da mặt dày thế?
Trên bàn cơm vốn dĩ yên tĩnh chỉ còn tiếng ho khan của Vạn Thanh Lam, một lúc lâu, cô trừ, chút hổ : “Xin, xin , ăn nhanh quá nên sặc.”
Lời giải thích của cô , cứ như giấu đầu lòi đuôi .
Cố Ngân Phượng tức giận cô một cái, trong miệng thì thầm: “Hấp hấp tấp.”
Lý Hiểu Hoa cũng cảm thấy Cố Ngân Phượng chuyện nhân sủi cảo quá đột ngột, đưa yêu cầu mặt một đám tiểu bối quen như , ông thật sự cảm thấy da mặt nóng đến phát hoảng, khỏi kéo kéo vạt áo của Cố Ngân Phượng, bảo bà đừng chuyện nữa.
Cố Ngân Phượng hất ông , ghét bỏ : “Làm gì ! Đừng nhúc nhích, để gắp thêm một miếng thịt.”
Bà nhét thịt trong miệng, nữa: “Thế nào bé, nếu bây giờ cháu ăn no thì băm nhân bánh , nếu sẽ muộn, vẫn nên cho kịp lúc thì hơn. Cô đang khen cháu đấy, khen cháu nhân bánh ngon!”
“Phụt…” Uông Tử Yên cũng nhịn , vội uống một ngụm nước để che giấu.
Bọn họ liên tiếp gây động tĩnh, cắt ngang lời Cố Ngân Phượng, chọc cho bọ cực kỳ vui, mở miệng cái gì đó, chợt Lý Tinh Tinh từ khi bước nhà vẫn luôn im lặng : “Mẹ, đừng nữa, im lặng ăn cơm .”
Tính tình Lý Tinh Tinh trầm tĩnh, lẽ là do thường xuyên chuyện, ngay cả giọng cũng mang theo chút khàn khàn nhàn nhạt.
Cố Ngân Phượng bĩu môi, cho là đúng, cũng lời Lý Tinh Tinh , mà lẩm bẩm: “Hôm nay là giao thừa, chúng chuyện phiếm nhiều . Tết mà bé, cháu biếu quà cho cô hai chứ.”
Cố Đình Hoài vốn dĩ gây chuyện thị phi mặt Bạch Mân, nhưng lời Cố Ngân Phượng , vẫn chút tức giận.
Anh nhướng mày, từ chối, thấy Cố Nguyệt Hoài nhẹ nhàng thở , buông đũa xuống.
Anh lập tức gì nữa, mà Cố Nguyệt Hoài thì giương mắt lên, đối diện với Cố Ngân Phượng. Giọng trong trẻo, mang theo sự lạnh lẽo vô hình: “Cô hai, nhiều ăn sủi cảo như , cô đoán cháu dùng bao nhiêu nhân?”
Nói xong, cô mỉm , nhẹ giọng : “Mấy cân thịt heo, mấy cân rau cần, hơn nữa còn các loại gia vị. Nể tình chúng là họ hàng, cô đưa cho cháu năm đồng là , nhiều chứ? Nếu cô đồng ý với giá tiền , cháu cũng ngại việc công. Chỉ vì cô là cô hai của cháu, cháu cũng lấy cô tiền công cháu , ?”