Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam - Chương 383
Cập nhật lúc: 2025-03-07 05:58:32
Lượt xem: 677
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cô ung dung thong thả ăn hết sủi cảo, lên: “Mọi cứ từ từ ăn, ngoài xem thử.”
Cố Chí Phượng tình cảm với mấy chị em trong nhà, cho dù hiện giờ sụp đổ, nhưng tình nghĩa chăm sóc lúc nhỏ vẫn còn đó. Nếu Cố Ngân Phượng thật sự mượn tiền, mượn lương thực, e là Cố Chí Phượng sẽ từ chối.
Tuy rằng trong tay ông tiền, nhưng trong nhà lương thực, một khi Cố Ngân Phượng tỏ vẻ đáng thương thì thật sự khả năng sẽ cố kiếm cho bà .
bởi vì cái gọi là để lộ tiền của ngoài, nên cô cũng để ngoài trong nhà nhiều lương thực còn dư. Ở thời đại hiện giờ, tình cảnh đang , nếu ngoài chuyện , chỉ sợ sẽ nghênh đón phiền toái kéo đến ngừng.
Bất kể là lúc nào, ràng buộc đạo đức vẫn là chuyện đáng sợ nhất, cũng vô đạo lý nhất.
Lý Tinh Tinh đầu thoáng qua Cố Nguyệt Hoài, cúi đầu tiếp tục ăn sủi cảo.
Cô trông béo nhưng ăn cũng ít. Bởi vì giữa chừng Cố Ngân Phượng gây chuyện, cùng Lý Hiểu Hoa rời , nên sủi cảo còn trong chén của hai đều trong miệng cô , Vạn Thanh Lam ở bên cạnh mà âm thầm tặc lưỡi.
Cố Đình Hoài ăn uống xong xuôi thì kéo Bạch Mân trong phòng, giới thiệu với Tích Hoài và Thiếu Ương thêm một nữa.
Bên , Cố Nguyệt Hoài ngoài thấy Cố Ngân Phượng than thở lóc ghé cánh tay Cố Chí Phượng mà , trong miệng lẩm bẩm: “Thằng tư , tuổi tác hai chúng xấp xỉ nhất, khi còn bé là chị hai chơi với em, học cùng em, em quên ? Mặc dù nhà chúng mất nhưng tình cảm vẫn còn đó, em thể đối xử với chị hai như ?”
Bà lóc hết sức đau lòng, lải nhải về những chuyện từng xảy , lóc kể lể rằng Cố Chí Phượng quên tình nghĩa chị em.
Quả nhiên chiêu “Hồi ức” tác dụng, cho Cố Chí Phượng mặt đỏ tới mang tai, ngừng vội vàng trấn an: “Những lời chị hai , em thể quên ? Cha còn, chỉ mấy chúng là , mà em thể quên ?”
“Được , đừng , chị còn hôm nay tới đây gì, xem em thể giúp gì .”
Cố Chí Phượng luống cuống tay chân an ủi, đàn ông tám thước bởi vì tình cảm khi còn bé mà vô cùng áy náy.
Nghe thấy lời ông , Cố Ngân Phượng quả nhiên ngừng , nức nở lau nước mắt, âm thầm đầu trao đổi ánh mắt với Lý Hiểu Hoa, bà thì thào lầm bầm: “Cũng chuyện gì lớn.”
Cố Chí Phượng thở dài: “Giữa em với chị mà còn chuyện gì thể ? Hiện tại tất cả đều khó khăn, em .”
Trong lòng ông cũng suy đoán đại khái, lẽ Cố Ngân Phượng đến đây vì tiền cũng vì lương thực.
Ông tiền, cũng thể vì cho bà vay mà đòi của con gái , nhưng lương thực trong nhà nhiều, nếu bà cần thì ông thể với bé một tiếng, để san sẻ cho họ một ít. Đều là họ hàng, khi đang khó khăn thì giúp gì vẫn nên giúp.
“Nếu em thì chị cũng giấu giếm nữa. Thằng tư, em cũng cuộc sống hiện tại khó khăn đến nhường nào. Đừng thấy chị hai ở thành phố trông thì vẻ vang chứ thật kiếm ít lắm. Hiện tại xã cung ứng và trạm lương thực bắt đầu hạn chế việc mua lương thực nên khó khăn lắm!”
“Chị hai thấy cuộc sống nhà em thoải mái, chúng nên giúp đỡ lẫn ?”
Cố Ngân Phượng xong, ánh mắt sáng quắc thẳng Cố Chí Phượng, dường như vẻ tham lam trong ánh mắt lộ ngoài.
Cố Chí Phượng khựng , mím môi Cố Ngân Phượng, hồi lâu mới cử động môi: “Giúp thế nào?”
Cố Ngân Phượng như nhận thấy vẻ sững sờ của Cố Chí Phượng, xong lời ông , mặt dày bảo: “Cái còn cần rõ ? Thằng tư, nếu như chị hai đoán sai, trong nhà hẳn là còn giữ đồ chúng để đúng ? Đáng tiền chứ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-ngay-ket-hon-voi-tra-nam/chuong-383.html.]
“Lúc bà cụ nhiều trang sức như , chắc là lục soát hết đúng ? Hẳn là còn nghĩ cách để giữ một hai món? Thằng tư, chúng là chị em ruột, em thể giấu giếm với chị hai, ?”
“Bây giờ em , rốt cuộc bà cụ để cái gì?”
Cố Ngân Phượng càng càng kích động, còn thấy dáng vẻ bi thương rơi lệ nữa.
Cố Chí Phượng yên lặng, bà nhắc tới “Bà cụ” mà lấy một chút hoài niệm, ngược là vẻ mặt chờ mong, trong lòng bỗng thấy bi thương. Không nên thấy đáng buồn vì tình chị em ngu dại mà mong manh của , nên thấy đau lòng vì sự thờ ơ, chỉ đến lợi ích của Cố Ngân Phượng. Ông bỗng thấy tinh thần của choáng váng.
Ông nên mong đợi, sớm bà là như , cần gì ôm mong đợi chứ?
Cố Ngân Phượng đến nghiện, hề kìm chế. Mà bầu khí yên tĩnh đến đáng sợ khiến Lý Hiểu Hoa phát hiện điều đúng, vội vàng kéo vạt áo của bà , ý bảo bà kiềm chế , Cố Chí Phượng là ăn mềm chứ ăn cứng.
Nguyệt
Lý Hiểu Hoa trừ, : “Thằng tư, chị hai ý đó, bà cũng nhớ bà cụ lắm.”
Lúc Cố Ngân Phượng mới kịp phản ứng, vội vàng gật gật đầu: “ đúng, thằng tư , em cũng chị hai dạt dào tình cảm, thấy nhớ bà cụ quá. Hơn nữa Tinh Tinh sắp kết hôn , ít nhiều cũng của hồi môn đúng chứ?”
“Chị tin nếu bà cụ còn sống, chắc chắn sẽ sẵn lòng cho Tinh Tinh một chút của hồi môn, đúng ?”
Bà đưa tay cầm lấy tay Cố Chí Phượng, lời khẩn thiết, giọng nhẹ nhàng chậm rãi, rõ ràng mạch lạc, càng càng cảm thấy lý.
“Thằng tư, một chút, nếu bởi vì lúc em... Nhà chúng cũng thành như đúng chứ? Cũng để cho chúng một ít đồ thì mới cuộc sống như thế ? Em cũng thể giấu chị hai, là lương tâm.”
“Chị hai khó khăn lắm, nếu chẳng mỗi ngày ăn đủ no mặc đủ ấm, thì thể đến đây chìa tay xin em?”
“Chúng là một nhà, dù em cũng giúp chị hai và cháu gái của em một tay chứ? Tinh Tinh sẽ gả cho gia đình quan, mà lấy chút đồ cưới thì con bé sẽ khinh thường, em cũng nỡ đúng ?”
Cố Ngân Phượng Cố Chí Phượng thật lâu gì, bắt đầu sướt mướt.
Thậm chí, bà còn đề cập tới chuyện lúc còn trẻ Cố Chí Phượng đánh bạc, chuyện liên quan đến chuyện ông cụ tức chết, trong nháy mắt khiến sắc mặt Cố Chí Phượng trắng bệch, cơ thể cũng chút run rẩy. Phải chuyện chính vết thương sâu nhất ở trong lòng ông .
Cái ông nhớ nhung thật sự là tình cảm giữa chị em ? Không, sự thật là ông áy náy, bù đắp những chuyện và những từng liên quan với nhà cũ của nhà họ Cố. Bởi vì nhà họ Cố là do ông mới lụi bại, cha cũng vì ông mà chết.
Những quá khứ , đều là món nợ mà ông trả xong, thấy đám Cố Ngân Phượng là sẽ gợi ký ức của ông .
Con ngươi của ông chút đờ đẫn, vẫn lên tiếng, khiến Cố Ngân Phượng chờ câu trả lời mà chút bất mãn.
Bà lắc lắc cánh tay Cố Chí Phượng, định gì đó, chợt thấy một giọng nữ trong trẻo nhưng lạnh lùng dễ : “Cô hai tính toán thật , tiền thì cứ thẳng, còn chơi chiêu tình cảm với cha cháu?”
“Cô luôn miệng khi còn bé chăm sóc cho cha cháu, nếu tình cảm thật sự đến thì vì lúc nhà họ Cố hiu quạnh thì chỉ nuôi ở trong nhà địa chủ, danh nghĩa chỉ là mấy việc nặng, nhận hết khổ sở?”
“Cố Ngân Phượng, đừng quên hiện tại công việc ở xưởng bông mà cô là do . Đừng bà cố cháu để thứ gì, cho dù thật sự để , cũng liên quan gì đến kẻ vong ân bội nghĩa như cô? Cô còn dám mở miệng đòi.”