Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam - Chương 474
Cập nhật lúc: 2025-03-08 14:41:34
Lượt xem: 797
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hoàng Phượng Anh che miệng, thật lâu vẫn thể tỉnh táo, nhưng vẻ mặt đau đớn của Lý Nhĩ Tân, giống như hồn ma của xác c.h.ế.t vùng dậy, bà : “Đây, đây rốt cuộc là ? Tiểu Cố, cô, cô là thần tiên ư? Có thể đưa từ chỗ Diêm Vương trở về?”
Ánh mắt của Vương Bồi Sinh cũng khiếp sợ, nhưng cũng kính nể : “Không ngờ Tiểu Cố còn là thần y y thuật cao siêu!”
Ông là theo chủ nghĩa duy vật, đương nhiên hiểu Lý Nhĩ Tân vẫn còn chút thở nên Cố Nguyệt Hoài cứu sống.
Mọi nhà họ Cố đưa mắt , đều chút dám tin. Yến Thiếu Ly thì quan tâm nhiều đến , vẻ mặt cô kích động vung nắm đ.ấ.m lên : “Nguyệt Hoài uy vũ! Nguyệt Hoài lợi hại! Để xem còn ai dám đến nhà chúng gây chuyện nữa !”
Cô bé trẻ tuổi nóng tính, lời cũng mang theo sự đắc ý và ngây thơ.
Yến Thiếu Ương bật , đưa tay xoa xoa đầu Yến Thiếu Ly, dặn dò: “Không thể gọi là Nguyệt Hoài, gọi chị Nguyệt Hoài.”
Yến Thiếu Ly le lưỡi, chút ngượng ngùng.
Ngón tay Cố Nguyệt Hoài đặt lên cổ tay Lý Nhĩ Tân, bình tĩnh : “Nào thần tiên gì, chẳng qua não của thiếu dưỡng khí, lâm trạng thái giả c.h.ế.t mà thôi. Dưới tình huống , hô hấp nhịp tim và các dấu hiệu sống khác đều vô cùng suy yếu, dùng tay đo đạc sẽ phát hiện , nhất định dùng dụng cụ tinh vi của bệnh viện để khám, cho nên bề ngoài giống như chết.”
Nói trắng là hôn mê sâu, đương nhiên nếu cứu chữa, e rằng cũng sống nổi.
Cố Nguyệt Hoài xong, đầu một toa thuốc với Bạch Mân: “Đi nấu một chén đút cho thanh niên trí thức Lý.”
“Được ! Chị ngay!” Bạch Mân Cố Nguyệt Hoài với ánh mắt tràn đầy ngưỡng mộ, cô phân phó, vội vàng mang theo hòm thuốc chạy trở về bên trong. Đều là những thảo dược mà bình thường thấy, để tăng khí huyết, đúng là cần bổ sung cho Lý Nhĩ Tân.
Rất nhanh vẻ yên tĩnh xung quanh tiếng hoan hô đánh tan, một mạng cứu trở về! E là chuyện cũng ai tin, chừng Nhật Báo Quần Chúng còn tới phỏng vấn!
Cố Nguyệt Hoài dậy tới mặt Cố Tích Hoài, lấy khăn tay từ trong túi lau ngón tay.
Cố Tích Hoài chút dở dở , nhưng Cố Nguyệt Hoài dễ dàng giải quyết tai bay vạ gió trong nhà như thế, trong ánh mắt cũng khỏi chút kiêu ngạo. Có một em gái như , thật sự khiến thấy tự hào.
Cố Nguyệt Hoài cũng tâm tư của , cô với Lý Nhĩ Tân: “Thanh niên trí thức, vài lời rõ với . Tuy tỉnh , nhưng huyết dịch chảy ngược, thần kinh tổn thương, lẽ sẽ liệt nửa .”
Gân xanh cổ Lý Nhĩ Tân nổi lên, đôi môi tím bầm cũng dần chút máu.
Cố Nguyệt Hoài mỉm , giọng nhẹ: “Hiện tại nên xem, là ai g.i.ế.c ? Và hãm hại Bạch Mân?”
Vừa cô , hai mắt Lý Nhĩ Tân trợn tròn, nỗi hận thù nồng đậm thể hóa thành thực chất. Anh chằm chằm Hoàng Thịnh đang ngã đất, tựa như ác quỷ đến trả thù: “Hoàng... Hoàng Hoàng Thịnh, g.i.ế.c !”
Mấy chữ ngắn ngủi, cũng chứng thực phận tội phạm g.i.ế.c của Hoàng Thịnh.
Đầu óc Hoàng Thịnh ong ong, thể lắc lư, gương mặt xám xịt. Từ khoảnh khắc Lý Nhĩ Tân hồi hồn sống , tiêu tùng, thật sự tiêu tùng . Tội g.i.ế.c báo cáp lên từng cấp, cho dù là cha cũng cứu !
Tại ? Rõ ràng bày đủ kế hoạch và mưu đồ, chỉ chờ nhà họ Cố tan cửa nát nhà!
Cố Nguyệt Hoài! Đều tại cô! Tất cả là vì cô!
Ánh mắt Hoàng Thịnh như rắn độc chằm chằm Cố Nguyệt Hoài, Cố Chí Phượng nhận thấy, khỏi tiến lên che chắn Cố Nguyệt Hoài ở phía , trừng đôi mắt hổ, mắng: “Nhìn cái gì? Cậu g.i.ế.c hãm hại nhà , còn trừng con gái ? Giữ chút mặt mũi chứ?”
Sắc mặt Cố Tích Hoài cũng lạnh lùng, : “Bí thư chi bộ, chủ nhiệm, đội trưởng Lôi, khi thanh niên trí thức Lý chỉ và xác nhận, phận tội phạm g.i.ế.c của Hoàng Thịnh hẳn là xác thực đúng ? Bây giờ bắt mà còn chờ gì nữa?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-ngay-ket-hon-voi-tra-nam/chuong-474.html.]
Sắc mặt Lôi Đại Chùy xanh trắng đan xen, nhưng ánh chăm chú của , chỉ thể chịu đựng áp lực, cho trói Hoàng Thịnh .
Nguyệt
Cố Nguyệt Hoài cong môi : “Đội trưởng Lôi, tuy rằng sẽ ăn với cấp thế nào, nhưng nhất mấy nên thành thật báo cáo , đừng hòng ý đồ lừa gạt cho qua chuyện. Bởi vì ngày mai trở về tòa soạn, cũng sẽ đưa tin rộng rãi.”
Nghe , Lôi Đại Chùy choáng váng, nhưng cũng chỉ thể cắn răng xòa: “, quân y Cố đúng.”
Lúc Hoàng Thịnh đưa cũng một câu, mí mắt rũ thấp xuống, nghĩ đến quãng đời còn đều ở trong tù, sợ hãi nên lời, xuống nông thôn để giày vò bản !
Cố Nguyệt Hoài đưa , trong lòng xem như nhẹ nhõm một việc.
Hoàng Thịnh là con rắn độc núp trong bóng tối, mà cô sắp đến quân khu 8, tương lai nhiều chuyện, để Hoàng Thịnh ở đại đội sản xuất Đại Lao Tử, cô cũng yên tâm, xem như tối nay cũng một chuyện .
Sau khi Lôi Đại Chùy mang Hoàng Thịnh , trò khôi hài đêm nay cũng kết thúc.
Bạch Mân đút cho Lý Nhĩ Tân uống thuốc nấu xong, trong mắt hiện lên vẻ đành. Một đang yên đang lành, bởi vì thù hận của khác mà rơi một kết cục liệt, cả đời cũng hủy hoại.
Lý Nhĩ Tân để ý tới ánh mắt của Bạch Mân, uống thuốc xong, về phía Cố Nguyệt Hoài, tuy rằng giọng vẫn khàn khàn như , nhưng thể chuyện bình thường: “Đồng chí Cố, cảm ơn cô, thật sự cảm ơn. cứ ngỡ c.h.ế.t .
Cố Nguyệt Hoài bưng một chén cháo, uống từng ngụm nhỏ.
Nghe lời của Lý Nhĩ Tân, cô : “Tấm lòng bác sĩ, cũng thể thấy còn thở mà cứu , huống chi cần tỉnh để giúp vạch trần Hoàng Thịnh. Nếu để hung thủ nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật, tương lai thể còn xuất hiện nhiều ‘Lý Nhĩ Tân’ khác.”
Lý Nhĩ Tân yên lặng gật đầu: “Vẫn cảm ơn đồng chí Cố, sẽ ghi nhớ ơn .”
Vương Bồi Sinh thấy hai họ xong, bèn kêu gọi đỡ Lý Nhĩ Tân lên, chuẩn đưa đến bệnh viện huyện. Chờ khi chuyện kết thúc, cũng trở về thủ đô, dù cũng liệt nửa , tiếp tục ở đây cũng chỉ chờ chết, ai chăm sóc chứ?
Đám dần dần giải tán, sân của nhà họ Cố cũng yên tĩnh.
Bạch Mân cắn môi Cố Nguyệt Hoài, đáy mắt tràn đầy vẻ áy náy: “Xin Nguyệt Hoài, em trở về, còn ...”
“Được , đều là một nhà, những lời gì?”Cố Nguyệt Hoài ăn hết cháo, đưa chén cho Bạch Mân: “Nếu chị thật sự cảm thấy ngại, cái chén em giao chị rửa nhé, đừng cả em .”
Bạch Mân chút sững sờ, chợt nở nụ , gật đầu lia lịa : “Được!”
Cố Nguyệt Hoài tươi , xoay trở về phòng.
Cô cửa thấy vẻ mặt nặng nề của Cố Chí Phượng, đang khoanh chân ở đầu giường đất. Vừa thấy cô cửa, mặt Cố Chí Phượng nặn nụ : “Bé , xe nhiều ngày như , mệt lắm ? Đi nghỉ sớm chút .”
Cố Nguyệt Hoài nhướng mày: “Cha gì hỏi ? Không thì con ngủ đây.”
Cố Chí Phượng , mặt lộ vẻ khó xử, đôi môi run rẩy, hỏi .
Lúc Cố Tích Hoài từ trong phòng , ha hả: “Cha là hỏi em, thật sự trở thành quân y ? Lúc nào thì chuẩn đến quân khu, sẽ lâu trở về.”
Cố Nguyệt Hoài suy nghĩ một chút, rót cho Cố Chí Phượng một ly nước.
“Cha, một chuyện con với cha, con và Thiếu Ngu báo cáo kết hôn, xem như kết hôn .”