Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam - Chương 485

Cập nhật lúc: 2025-03-08 14:45:37
Lượt xem: 721

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1VoeRFHNJB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ba cùng trở đại đội sản xuất Đại Lao Tử khi trời tối muộn.

Tuy , khi đến gần nhà họ Cố, họ vẫn bắt gặp một bóng dáng cao gầy chờ bên ngoài.

Cố Đình Hoài nhíu mày, cầm đèn pin chiếu đối phương, hô lên: “Ai ở đấy?”

Người nọ dường như lấy tay che mắt, lặng một chốc đáp: “Là , Trần Nguyệt Thăng.”

Cố Đình Hoài bộ như đụng trúng điềm xui, bước lên dò xét vài lượt. Vì tù mấy tháng, Trần Nguyệt Thăng còn sức sống và sự tự tin ngày xưa, gương mặt gầy gò, bản cũng bao phủ bởi một bầu khí u ám.

Cố Đình Hoài hề thông cảm cho đối phương, dù kẻ phạm tội cũng trả giá đắt: “Có chuyện gì mà đến đây?”

Trần Nguyệt Thăng đưa mắt lướt qua Cố Đình Hoài và Bạch Mân, dừng mắt Cố Nguyệt Hoài.

Anh nuốt nước bọt, giọng khàn khàn: “ vài với Nguyệt Hoài.”

Cố Đình Hoài chợt bật lạnh lùng. Anh tên đến đây sẽ chuyện gì lành. Mọi thử xem tên đáng , lúc theo đuổi thì chẳng thèm ngó ngàng, bây giờ hết cơ hội mò tới lấy lòng.

Trần Nguyệt Thăng hít sâu một : “ đến để níu kéo cô , sắp , chỉ tới đây lời từ biệt thôi.”

Cố Đình Hoài mất kiên nhẫn, : “Từ biệt cái gì? Nói như thể hai quen . Thôi Trần Nguyệt Thăng, đừng bộ tình sâu nghĩa năng nữa. thật với , em gái lấy chồng , và nó một với là bất hợp lý!”

“Lấy chồng?” Trần Nguyệt Thăng Cố Nguyệt Hoài, cơ thể cứng đờ, vẻ mặt đờ đẫn.

Cố Nguyệt Hoài dửng dưng như , đôi mắt trong veo tựa đá mắt mèo chút cảm xúc nào.

Cô khẽ liếc Trần Nguyệt Thăng. Hình ảnh cô chạy đuổi lưng dần dần trở nên mơ hồ. Dù vì bản tính tự cao của tuổi thiếu niên nên mới chê bai cô là mập như heo, nhưng cũng nên sỉ nhục và lợi dụng cô. Hơn nữa, đừng nên liên hiệp với Điền Tĩnh để gây một ký ức tăm tối đầy ám ảnh cô.

Song, dù là kiếp kiếp thì cũng đều một cái giá đắt tương ứng . Chuyện cũ qua, cô so đo nữa.

Nghĩ đến đây, Cố Nguyệt Hoài bình thản gật đầu chào Trần Nguyệt Thăng: “Lên đường thuân lợi.”

Nói xong, cô hề dừng chân, bước thẳng nhà. Khoảnh khắc gặp mặt Trần Nguyệt Thăng chớp nhoáng , kiếp của cô dường như khuất xa , cô cũng nên sống cho hiện tại một cách vui vẻ. Còn về món nợ của Điền Tĩnh, sớm muộn gì cô cũng sẽ tính sổ.

Cố Đình Hoài kéo Bạch Mân theo cô, nhà tiện tay đóng cửa .

Mặt mày Trần Nguyệt Thăng tái nhợt, một hồi lâu , vành mắt đỏ bừng lên.

Anh ngẩn ngơ về hướng nhà họ Cố, lẩm bẩm một câu: “Tạm biệt nhé, Cố Nguyệt Hoài.

*

Cố Nguyệt Hoài và Bạch Mân bên bàn, ăn bánh rán nóng hổi.

Yến Thiếu Ly đối diện với hai , tay chống cằm, nháy mắt hỏi: “Hai chị, nào? Có em tiến bộ ? Sau hai cần lo chuyện cơm nước nữa, cứ thể một tay em xử tất!”

Bạch Mân phì : “Thật ? Em thể đồ ăn sáng mỗi ngày ?”

Nghe , khoé miệng Yến Thiếu Lý giật giật, hổ: “Chuyện đó , sớm quá, coi như tính đồ ăn sáng.”

Nghe cô , cả nhà cùng vang.

Cơm nước xong, Cố Nguyệt Hoài sang Cố Tích Hoài: “Anh tìm thợ xây ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-ngay-ket-hon-voi-tra-nam/chuong-485.html.]

Cố Tích Hoài gật đầu: “Tìm , vật liệu xây cũng chuẩn đó, ngày mai thể khởi công, tiên sẽ đào móng. Nếu nhanh thì đến ba tháng là thành . Không Thiếu Ngu về lúc nào, thể trì hoãn đám cưới của các em .”

Cố Nguyệt Hoài trầm ngâm một lát, lắc đầu: “Không vội.”

Tình hình ở tiền tuyến đổi nhanh chóng mặt, ai bao giờ mới về. Cho dù kịp xây xong nhà thì vẫn đám cưới . Dù bọn họ cũng sống trong nhà , chỉ là để chị Bạch Mân chịu khổ thêm vài tháng thôi.

Tán gẫu mấy câu, Cố Nguyệt Hoài chợt nhớ đến chỗ lương thực chín trong gian, : “Con ngủ .”

Nguyệt

Hiện tại cô lo việc buôn bán ở chợ đen, thể chỉ đủ ăn như .

Thấy Cố Nguyệt Hoài phòng, Cố Chí Phượng hỏi nhỏ Cố Đình Hoài: “Sao ? Nó ?”

Cố Đình Hoài khổ: “Bé là đứa cứng đầu, nó quyết thì ai lay động .”

“Không cũng , dù nhà cũng để con bé chống mũi chịu sào mãi. Hơn nữa nhà đông như sợ nhà họ Tần dắt mũi ? Con chấp thuận cho cuộc hôn nhân .” Gương mặt điển trai của Cố Đình Hoài tỏ rõ sự cố chấp.

Cố Duệ Hoài một món đồ, vả ai thể thao túng nhà họ Cố .

Cố Chí Phượng xua tay: “Chuyện ngày mai thì ngày mai . Đi ngủ cả .”

Cố Nguyệt Hoài họ đang nghĩ gì. Sau khi dỗ Yến Thiếu Đường ngủ, cô lập tức bước gian Tu Di.

Trong gian, hương lúa mì và hương lúa gạo giao hoà với , cho tinh thần con trở nên vui vẻ.

Cô hái một chùm vải, hương vị ngọt ngào ăn xong một quả ăn quả thứ hai.

Cây trồng trong gian vô cùng phong phú, ớt, bắp đều quả. Cố Nguyệt Hoài bận rộn lúc lâu mới thu hái một lượt lương thực. Ngay đó, cô gieo thêm hạt giống, chờ đợi mùa thu hoạch tiếp theo.

Cô ngắm khung cảnh hưng thịnh , nghĩ đến việc hôm nay gặp cuộc biểu tình của dân, cô khỏi cảm khái cho vận may của .

Nếu gian Tu Di, cô sẽ tài nào kiếm món tiền đầu tiên, thậm chí còn chẳng đủ tiền xe tới thành phố Chu Lan. Nói chừng, lúc cả gia đình cô vẫn đang sầu não vì chuyện trả nợ, và bọn họ cũng sẽ là một thành viên trong đội biểu tình .

Huyện Thanh An là quê hương cô, nếu thể, cô hy vọng rằng thể lập một chợ đen để bán lương thực từ gian với giá thấy. Ngặt nỗi, đây là việc đầu cơ trục lợi, là ý tưởng hảo huyền. Ở nơi hệ thống trị an cực như huyện Thanh An , nếu thì cô sẽ tống ngục giam.

Không chỉ ở nơi , dù là thành phố Phong vốn luôn hỗn loạn thì đây cũng là một hành vi nguy hiểm.

Cô dốc hết sức hỗ trợ Hình Kiện, đầu tiên là mong trật tự yên , sẽ ít kẻ buôn hơn, thứ hai là vì tranh thủ tình thế hiện thời để tích cóp tài sản, đợi đến khi tình hình trở nên hơn, cô sẽ bắt đầu trổ tài ăn, khiến nhà hưởng cuộc sống thoải mái.

Cố Nguyệt Hoài thở dài. Nghĩ tới tương lai, cô khỏi nhớ tới Điền Tĩnh Tống Kim An đưa tới thủ đô.

Điền Tĩnh là kẻ vấn đề, tất nhiên cô cũng nắm chút lợi thế. Rời khỏi đại đội sản xuất Đại Lao Tử, cô đến với thủ đô vô vàn cơ hội, đối với cô thì đúng là cá về với biển, chim sổ lồng.

Đáy mắt Cố Nguyệt Hoài thoáng chốc trở nên tối đen, cô bao giờ khinh thường kẻ thù mà cô căm hận . Chỉ nghĩ cũng viễn cảnh sẽ là một mất một còn. Lần tới gặp , cô chắc chắn sẽ tiêu diệt cô thật dứt khoát, tuyệt đối thể Điền Tĩnh trốn nữa.

Trong hai họ, vốn chỉ nên phân kẻ sống chết.

Cố Nguyệt Hoài giường, bỗng Yến Thiếu Đường thì thào: “Cha, .”

Cô cảm thấy lạ, đầu dò xét, nương theo ánh đèn ngoài cửa sổ, cô thấy gương mặt trắng trẻo của Yến Thiếu Đường khác lúc mới đưa về nhà, bất kể là dáng vẻ trạng thái tịnh thần. Đến nay cô bé thể một câu đầy đủ .

Cố Nguyệt Hoài nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt ấm áp của Yến Thiếu Đường, dịu dàng : “Bé Thiếu Đường, em ăn ngoan ăn khỏe, lớn lên thật nhanh, đến lúc em nhất định sẽ gặp cha . Chị hứa đấy.”

Cô còn nhiều chuyện cần , ví dụ như giải quyết Điền Tĩnh, tỷ như đảm bảo cho gia đình bình an giàu sang cả đời, cũng như cô và Yến Thiếu Ngu cùng nỗ lực để nhà họ Yến đoàn tụ đầy đủ, cuộc đời trở nên viên mãn.

 

Loading...