Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam - Chương 496
Cập nhật lúc: 2025-03-08 14:49:40
Lượt xem: 678
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1VoeRFHNJB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngày hôm khi Cố Nguyệt Hoài và Bạch Mân đến công xã Hoàng Oanh, liền đường đang bàn luận về vụ án thanh niên trí thức đến từ thủ đô g.i.ế.c .
Sắc mặt Bạch Mân chút thổn thức: "Hoàng Thịnh hẳn là xong ?"
Tuy là hỏi như , nhưng tin tức gây xôn xao lớn như , thế lực lưng Hoàng Thịnh thể tiếp tục một tay che trời.
Cố Nguyệt Hoài khẽ: “Có lẽ .”
Nhật Báo Quần Chúng ăn cả ngã về , theo sát đó tuyên truyền vụ việc y tá Trương Nguyệt Nhi treo cổ tự tử trong bệnh viện huyện, mà tiền căn hậu quả của sự việc đều là do Hoàng Thịnh, giống như thọc tổ ong vò vẽ, Hoàng Thịnh trở thành tội phạm g.i.ế.c ai cũng thể trường trị.
mặc dù đến một bước , cô cũng thể khẳng định chắc chắn Hoàng Thịnh sẽ phán tử hình , nếu nhà họ Hoàng lưng nhúng tay , vớt trở về thủ đô, lẽ nhà lao mấy năm là thể ngoài , sự giám sát của pháp luật hiện tại yếu hơn đời nhiều.
Chia tay với Bạch Mân, khi Nhật Báo Quần Chúng, bầu khí ở văn phòng tổ ba tràn đầy vui sướng.
Hai mắt Vạn Thanh Lam sáng lấp lánh, vẻ mặt vô cùng rạng rỡ: "Nguyệt Hoài, mau tới đây mau tới đây, chỉ thiếu cô nữa thôi! Chúng nghĩ nên ăn mừng như thế nào, bằng thì đến tiệm cơm Quốc Doanh ăn cơm ? Lại uống thêm hai chai bia trợ hứng?”
Cố Nguyệt Hoài xuống vị trí, thu dọn bản phác thảo một chút, phối hợp hỏi: “Chúc mừng cái gì?”
"Cô xem? Đương nhiên là công trạng của tổ ba chúng tăng lên diện rộng đó! thật đó, chắc chắn sẽ tiền thưởng, tuy rằng tổng biên tập , he he, báo chí bán trong hai ngày nhiều hơn cả tháng qua cộng đó!”
"Mặc dù Hoàng Thịnh là tên xa, nhưng nhiệt độ thật sự cao.”
“Tổng biên tập cử đến bệnh viện huyện phỏng vấn , sự việc Trương Nguyệt Nhi càng rầm rộ thì càng lợi cho chúng .”
Vạn Thanh Lam ưỡn ngực, bộ dạng thỏa thuê đắc ý, tràn ngập tin tưởng đối với tương lai.
Lúc , một đồng nghiệp nhiều kinh nghiệm bỗng nhiên tỏ thần bí : "Được , lão già nhiều kinh nghiệm đây ở đơn vị đề cập đến cũng thế, gần đây Phong Thị một tin tức lớn, các cô tới ?”
Vạn Thanh Lam bĩu môi: "Tin tức lớn? Chuyện gì? Giết cướp của? Hay là nhà xưởng nào đóng cửa?"
Phong Thị cũng Nhật Báo Quần Chúng, giữa các đơn vị báo xã đều liên hệ với , tuy rằng Phong Thị cách huyện Thanh An xa, nhưng bên trong đó rồng rắn hỗn tạp, ba ngày xảy hai sự cố nguy hiểm đều .
Tin tức lớn ở Phong Thị, đơn giản chính là vụ án g.i.ế.c liên , đột nhập nhà dân cướp bóc g.i.ế.c vân vân, bọn họ quen .
Lại , cũng bọn họ đích phụ trách, cho dù cũng chỉ trở thành một ngoài cuộc tới xem, gì để kích động, mệt cái tên là biên tập báo xã nhiều kinh nghiệm, chuyện phóng khoáng chút nào.
Vạn Thanh Lam âm thầm chửi bới, xem tương lai của Nhật Báo Quần Chúng đều dựa những trẻ tuổi trầm như bọn họ!
Đồng nghiệp nhiều kinh nghiệm cũng tức giận, ha hả : " Phong Thị loạn cỡ nào? Chắc chắn chuyện !”
Bàn tay cầm bút vẽ của Cố Nguyệt Hoài khựng , đại khái đoán tin tức lớn trong lời của là cái gì.
Tiếp theo, lời của đồng nghiệp nhiều kinh nghiệm chứng thực suy đoán trong lòng cô.
“Các cô cũng đó, gần gây quốc gia chúng đang đối mặt với phong ba thiếu lương thực, cảnh mỗi gia đình đều .”
"Và gần đây Phong Thị thêm một ‘phố lương thực’! Nghe chất lượng lương thực ở đó , bột mì trắng như tuyết, gặp cũng cực kỳ to chắc, còn tỏa mùi thơm, còn trứng gà, to gần bằng nắm tay, tóm thứ đều vượt quá mong đợi.”
"Quan trọng nhất chính là, giá cả đắt, cũng khác gì lương thực chính quy ở trong trạm lương thực!”
Lời , quả nhiên khiến cho văn phòng tổ ba xôn xao.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-ngay-ket-hon-voi-tra-nam/chuong-496.html.]
"Thật giả ? Phố lương thực? Đã thành phố chứng thực ?”
Nguyệt
"Nếu thật sự là thì cũng đến Phong Thị một chuyến, mua thêm chút lương thực mang về, thế sự khắc nghiệt, ai tình hình mấy năm nay sẽ như thế nào, tiền trong tay mà trong miệng miếng ăn cũng !”
" , lý, nhưng mà Phong Thị hỗn loạn quá, bằng chúng tổ đội cùng ?”
Mọi càng càng hăng , dần dần lệch khỏi chủ đề ban đầu.
Cố Nguyệt Hoài quyết bút vẽ rào rạt, ngờ lá gan của Hình Kiện lớn như , chỉ ẩn giấu một góc lặng lẽ bán lương thực, còn tìm tới Nhật Báo Quần Chúng ở địa phương đăng lên quảng cáo, thật sự chút đầu óc buôn bán.
Chẳng qua, chút đầu óc đặt ở thời đại , nên là chuyện chuyện .
Vạn Thanh Lam nhíu mày, trong nhà cô thiếu lương thực, đương nhiên sẽ để đẩy vòng vòng, cũng khỏi khuyên nhủ: "Mọi đang đùa ? Khẳng định đó phố lương thực thành phố chứng thực, vẻ , đến cùng vẫn là chợ đen ?”
"Chúng thường xuyên nhận tin tức rằng Phong Thị đang hỗn loạn như thế nào, cầm tiền đến Phong Thị mua lương thực, thị dân bản địa nơi đó thể chắc? đoán chừng khi xuống xe lửa bắt cóc, tiền giấy của đều sẽ cướp!”
“Lại , nó chỉ là lương thực thôi, truyền lời đồn thổi như , khẳng định gì đáng nghi”
Hoàng Bân Bân thể ở bên cạnh Vạn Thanh Lam, giống như trúng giải thưởng lớn, lúc đương nhiên Vạn Thanh Lam cái gì chính là cái đó: “Thanh Lam đạo lí, chuyện cần bàn bạc kỹ càng, nhưng ngàn vạn tùy tiện hành động.”
Đồng nghiệp nhiều kinh nghiệm lắc đầu: “Nếu như Phong Thị đăng báo thì chắc chắn bọn họ điều tra, hang động nào gió, chuyện thể là giả, dù cũng chuẩn một chuyến, đừng để đến lúc đó bán hết lương thực, hối hận cũng muộn.”
Nói xong, liền rời khỏi văn phòng, vẻ là đến phía văn phòng tổng biên tập.
Những còn trong tổ ba đều ngo ngoe rục rịch, cuối cùng cắn răng, bắt đầu theo.
Vạn Thanh Lam giật giật da mặt, lắc đầu : "Những đều điên hết , Phong Thị là nơi lành như ?"
"Cô đây là no cái khổ của đói, lương thực quan trọng đối với ở thế hệ , huyện Thanh An chúng còn nguồn cung lương thực, cô mà hỏi xã cung ứng và trạm lương thực , lương thực cung cấp mỗi ngày tổng cộng chỉ mấy chục cân.”
“Huyện Thanh An bao nhiêu cô ? Số lương thực đó chia đến tay mỗi thể bao nhiêu hả?”
“Một khi tin tức truyền , chỉ sợ dân chúng ở huyện Thanh An sẽ xe lửa suốt đêm đổ xô về Phong Thị. Lão Lý và những khác tin , đều chỉ mua thêm một chút lương thực đêm về đủ để qua năm mất mùa , đương niên sẽ cô .”
Giọng của Cố Nguyệt Hoài thong dong mà bình tĩnh, lấy góc độ của ngoài phân tích chuyện cho Vạn Thanh Lam.
Vạn Thanh Lam cứng họng, gục đầu xuống suy nghĩ ừ một tiếng: "Bọn họ thì thôi, cũng thật sự thể quản , hơn nữa cô đúng, là no cái khổ của đói, chuyện eo đau.”
Cố Nguyệt Hoài cong môi : “Cứ việc chăm chỉ, chờ đến giữa trưa, đến xã cung ứng với .”
"Đi đến xã cung ứng gì? Mua lương thực? Không cô rằng..." Vạn Thanh Lam khó hiểu về phía cô.
Cố Nguyệt Hoài cũng úp úp mở mở: “Không mua lương thực, là mua xe đạp.”
Nghe , hai mắt Vạn Thanh Lam chợt sáng lên: "Xe đạp? Được , Nguyệt Hoài, xem khi đến Nhật Báo Quần Chúng chúng tiết kiệm nhiều tiền, đến lúc mua xe đạp ! Không tồi tồi, mức độ sống từng bước đề cao!”
Người trẻ tuổi, nhắc đến xe đạp, lập tức liền vứt chuyện xảy đầu.
Thời buổi , ai mà một chiếc xe đạp Phượng Hoàng?