Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam - Chương 502

Cập nhật lúc: 2025-03-08 14:51:45
Lượt xem: 750

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5VKnCdLkz0

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong lòng mấy đều tính toán riêng của .

Lúc , Cố Tích Hoài vén rèm lên, thò đầu , dáng vẻ mấy tụ tập thì thầm với , trong mắt hiện lên một tia xui xẻo: “Hôm nay cơn gió nào thổi, mà đưa bác cả với cô hai tới thế?”

Cố Ngân Phượng quen nịnh bợ Nhiếp Bội Lan, thấy Cố Tích Hoài chào hỏi, sắc mặt đột nhiên trở nên nặng nề, lập tức tiếp: “Con nít con nôi hiểu chuyện, gặp cũng chào? Đây là cô cả của cháu đấy! Cũng nhận ?”

“Thật ngại quá, hơn mười năm gặp thật sự nhận .” Cố Tích Hoài liếc mắt Nhiếp Bội Lan một cái, vẻ mặt lạnh nhạt. Anh sớm đến , cố ý chào, cũng bởi vì mấy năm nay hai bên đều gặp gỡ.

Cố Ngân Phượng trừng mắt , lúc mới lời lấy lòng: “Chị cả, thằng nhóc nhà quê, chị đừng chấp nhặt với nó.”

Nhiếp Bội Lan giẫm lên bùn ở trong vườn, tiếng heo kêu trong lan can thì nhíu mày, sự chán ghét trong ánh mắt gần như trào : “Thằng tư ? Sao còn tới? Vào nhà .”

Nói xong, Nhiếp Bội Lan nhấc chân trong nhà, Cố Tích Hoài chắn ở cửa, ngoài nhưng trong : “Trong nhà , chỗ đặt chân, vẫn nên ở đây chờ . Để cháu gọi cha cháu, ông đang ở phía xây nhà.”

Mấy họ lập tức đổi sắc mặt, Cố Ngân Phượng chống nạnh: “Nói cái gì , cha cháu dạy cháu đối xử với trưởng bối thế ?”

Cố Tích Hoài nhún vai, thản nhiên : “Không cô hai tự ? Chúng đều là thứ sinh nuôi, thật chữ tôn trọng trưởng bối như thế nào, là cô hai dạy cháu ?”

Nghe , vẻ kiêu ngạo mặt Cố Ngân Phượng chợt tản , ngượng ngùng: “Xem đứa nhỏ kìa, thù dai thế? Lần là do cô hai lỡ miệng, trong lòng cũng nghĩ như , lớp trẻ như cháu so đo với cô hai gì?”

“Được , mau gọi cha cháu về, chúng trong nhà chờ.”

Đôi mắt Cố Tích Hoài lóe lên, nghĩ đến điều gì, ha hả phía nhà, cũng mặc kệ bọn họ nhà .

Cố Ngân Phượng thở phào nhẹ nhõm, với Nhiếp Bội Lan: “Đi thôi chị cả.”

Nguyệt

Nhiếp Bội Lan mang giày da trâu bước qua ngưỡng cửa, nhà thì tay khỏi đặt ở mũi, luôn cảm thấy trong nhà mùi lạ. Đã nhiều năm , đây là đầu tiên bà nhà thằng tư.

nghĩ đến hồi còn nhỏ, vì thằng tư là con ruột nên đầy tớ quản gia nha đều tâng bốc ông , thật sự là kiểu ngậm ở trong miệng cũng sợ tan, nâng ở trong tay cũng sợ bay. Hơ, đáng tiếc cuối cùng tiến xã hội mới, sống tệ nhất là ông .

Nhiếp Bội Lan chút đắc ý ở trong lòng, đó là cảm giác một khi bay lên đầu cành, từng lấy lòng bằng nửa con mắt.

“Anh cả, chị cả, chúng xuống , thằng tư sẽ ngay thôi, đó chúng chuyện rõ ràng với nó.” Cố Ngân Phượng giống như tới nhà , kêu Cố Thiên Phượng và Nhiếp Bội Lan giường đất.

Lúc , một giọng trong vắt bỗng nhiên phát từ trong phòng: “Cô hai chuyện gì với cha cháu nhỉ?”

Cố Nguyệt Hoài đỡ Yến Thiếu Ương trong phòng, còn tiếng Cố Ngân Phượng .

Cố Ngân Phượng lập tức thẳng , Cố Nguyệt Hoài từ trong phòng , vẻ mặt dám tin, hoảng hốt kêu lên: “Chuyện gì thế ? Sao cháu ở trong phòng? Cháu ?”

“Cô hai quản nhiều thế?” Cố Nguyệt Hoài liếc bà một cái, ánh mắt đảo qua Cố Thiên Phượng và Nhiếp Bội Lan.

Cố Ngân Phượng thầm than xui xẻo, đến đại đội sản xuất Đại Lao Tử một chuyến là gặp ôn thần Cố Nguyệt Hoài. Cô cũng kiểu dễ chuyện, câu nào câu nấy giống như d.a.o găm, đ.â.m thẳng lòng !

Nhiếp Bội Lan nắm chặt túi xách trong tay, lạnh lùng : “Tuổi còn trẻ, mà tính khí dữ dằn thế?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-ngay-ket-hon-voi-tra-nam/chuong-502.html.]

Cố Nguyệt Hoài khẽ một tiếng, bưng nước bàn lên uống thêm một ngụm: “Đã già , mà ai nấy cũng mặt dày hết ? còn nhớ, con gái của cô xuống nông thôn thì chúng trở mặt mà? Còn cô nữa, ‘Hạ ’ tới nhà của cháu đòi đồ bà nội để , giờ đây kêu gọi trở thủ, định hùa ?”

Mục đích của cô hôm nay là cắt đứt mối quan hệ với mấy , kẻo cứ ba ngày hai bữa chạy tới đây. Sức lực cha cô hạn, đầu óc đủ dùng, thật sự đối thủ của mấy .

Cố Nguyệt Hoài một phen, xem như trở mắt với mấy đang cố gắng duy trì vẻ bề ngoài nhã nhặn.

Không khí trong nhà trở nên vô cùng cứng ngắc, thậm chí vài phần thuốc s.ú.n.g nồng nặc.

Lúc Cố Chí Phượng vội vàng trở về thì cảm nhận bầu khí nặng nề.

Ông nhíu mày, mấy ở giường đất, niềm vui sướng lúc tin bỗng chốc tiêu tan hết. Ông cũng kẻ ngốc, bọn họ đến đây chuyện gì , nếu hơn hai mươi năm đến nhà, bỗng nhiên tới?

“Thằng tư, chị với em, bảo em quản đứa con gái của em. Em xem, ăn kiểu gì ? Miệng và răng còn lúc đánh , chúng là chị em từ nhỏ cùng lớn lên, cãi một trận thì qua nữa ?”

“Giờ đây chị cả cũng đến thăm em, chẳng lẽ em cũng nể mặt?”

Xưa nay Cố Ngân Phượng khéo đưa đẩy, thật sự chọc giận, nhưng bà vẫn co dãn .

Thằng tư chỉ mua xe đạp, còn xây nhà mới, trong nhà điều kiện thì dám chơi lớn đến ?

hôm nay bà hạ quyết tâm, bất chấp thể diện, cũng nhận chút tiền từ thằng tư. Đều là con do bà cụ nuôi lớn, ai khác gì ? Cho dù con ruột, cũng chia một ít chứ? Nuốt một coi ?

Cố Chí Phượng chằm chằm mấy họ, hồi lâu lên tiếng.

Cố Thiên Phượng phát hiện hôm nay thái độ của ông chút khác thường, ngày thường bọn họ đến, Cố Chí Phượng thiện chào hỏi, luôn sợ quan hệ giữa và họ trở nên căng thẳng, nhưng hôm nay ông chào hỏi, cũng bưng rót nước.

Nghĩ như , trong lòng Cố Thiên Phượng chút dự cảm , luôn cảm thấy sẽ thuận lợi.

“Thằng tư? Em ? Chị đang chuyện với em đấy!” Cố Ngân Phượng tiến lên đẩy Cố Chí Phượng một phen, ai ngờ ánh mắt ông lạnh lùng về phía bà : “Có chuyện gì thì thẳng , trong nhà đang xây nhà, nhiều thời gian để hàn huyên”

Trong lúc chuyện, ông lau bùn đất dính tay lúc đang xây nhà, giọng vô cùng bình tĩnh.

Thái độ của ông khiến Cố Ngân Phượng cũng thấy lo lắng trong lòng, sắc mặt bà lắm, cẩn thận : “Thằng tư, em ? Xảy chuyện gì ? Đừng là còn giận chị hai nhé? Thế , chị hai xin em, ?”

đưa tay kéo kéo tay áo Cố Chí Phượng, thấp giọng : “Chí Phượng, giờ đây chị hai vất vả lắm mới gọi chị cả tới đây , chỉ vì bốn em chúng thể xuống vui vẻ chuyện, em ? Nếu thể giống như khi còn bé thì thật , em xem, hôm nay chính là một cơ hội! Đừng nóng giận nữa, chị hai .”

“Nếu hôm nay tới vì đồ vật bà cụ để thì em khuyên cần phí sức . Em , trong nhà như thế đều nhờ em gái của em, liên quan gì đến bà cụ cả.”

“Hơn nữa, lúc trong nhà em phá sạch, chẳng còn thứ gì, cũng tận mắt thấy .”

“Được , xong thì mau , em thật sự rảnh để tiếp đón . Về cũng đừng tới nữa, em tình cảm khi còn bé tiêu hao hết .” Cố Chí Phượng hất tay Cố Ngân Phượng , lời tàn nhẫn.

Cố Nguyệt Hoài ngạc nhiên, trong mắt cũng hiện lên một chút ngạc nhiên. Vốn dĩ cô còn tưởng rằng hôm nay sẽ khiến cha đau lòng một phen, ngờ đưa quyết định cô, cũng Cố Tích Hoài, mà ngược chính là ông !

 

Loading...