Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam - Chương 503
Cập nhật lúc: 2025-03-08 14:52:07
Lượt xem: 798
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cố Tích Hoài cũng thể tưởng tượng nổi, tính tình cha luôn dễ dàng gạt, còn trọng tình nữa.
Giờ đây ông vùng lên, Cố Ngân Phượng dắt mũi nữa. Nếu chuyện đặt ở , dù thế nào cũng tin. Xem những chuyện trải qua trong thời gian khiến ông trưởng thành.
Vừa nghĩ như , Cố Tích Hoài lười biếng dựa ngưỡng cửa, hứng thú đánh giá biểu cảm của trong nhà.
Cố Ngân Phượng vô cùng khiếp sợ, ánh mắt trợn tròn, còn duy trì tư thế Cố Chí Phượng hất . Bà tay , sắc mặt lạnh lùng và dáng vẻ tiễn khách của Cố Chí Phượng, bỗng hít một khí lạnh.
Hôm nay thằng tư uống nhầm thuốc ? Chẳng lẽ ông nhận hôm nay họ đến để vun đắp tình cảm với ông ?
Cả Cố Thiên Phượng thấy chấn động, bỗng chốc còn vẻ cả nữa.
Ông yên, cau mày : “Thằng tư, em câu ý gì? Là cắt đứt quan hệ với chúng ?”
Cố Chí Phượng xong lời , bỗng nhiên mỉm , trong tiếng khó nén bi thương, ngước mắt về phía ba : “Cắt đứt quan hệ? Chẳng lẽ đây là chuyện mà hai mươi năm ? Mà giờ đây tới cửa hỏi em?”
Ngoài miệng thì ông nên khiến tình cảm khi bé tiêu hao hết, nhưng rốt cuộc vẫn khác .
Hơn hai mươi năm vì phủi sạch quan hệ với ông , hành động giẫm lên nhà họ Cố của mấy họ ông đều ghi tạc trong lòng, nhưng khi đó tình thế nghiêm trọng, ông thể hiểu , nhưng bây giờ thì ? Vì một chút lợi ích trong tưởng tượng, mà xem ông như kẻ ngốc.
Trong lòng ông rõ ràng, nếu như nhà dần dần chuyển biến , đừng đến Nhiếp Bội Lan là vợ của vị phó bí thư hội ủy ban cách mạng huyện, ngay cả Cố Thiên Phượng của xưởng chế biến thịt và Cố Ngân Phượng của xưởng bông, cũng chắc đến nhà họ Cố của ông năm bảy lượt như thế.
Hiện tại đang là thời kỳ rối ren, nhà họ Cố cũng bấp bênh, là nhờ bé dùng đôi vai gầy yếu của để gánh vác cả nhà.
Ông ngu xuẩn bất lực, nhiều điều, nhưng thời điểm mấu chốt , cũng để cô chịu đựng thêm nữa. Nếu đến thành phố Hoài Hải, thì vui vẻ chút phiền muộn mà . Ông tự đưa một quyết định, thể để cô bận tâm hết việc.
Cố Thiên Phượng im lặng nghẹn ngào, bỗng tìm từ nào để cãi .
Lúc , Nhiếp Bội Lan dậy khỏi mép giường. Bà ăn mặc lộng lẫy, trong tay cầm túi nhỏ, ánh mắt kiêu ngạo đảo qua bốn phía, mang theo vẻ chán ghét chút che dấu, khẽ thở một tiếng: “Thằng tư, nếu như thì đây cũng thẳng. Đồ mà bà cụ để , theo lý mà ba chúng cũng phần. Cậu nuốt một , đây đồng ý.”
Dường như Nhiếp Bội Lan chỗ dựa, nhanh Cố Ngân Phượng một nữa lấy sức chiến đấu, bà khoanh tay ngực, ha hả: “ , bà cụ là của chị ? Dựa cái gì mà chỉ cho em?”
Môi Cố Thiên Phượng mấp máy, mặc dù ông lên tiếng, nhưng hiển nhiên cũng cảm thấy như .
Cố Chí Phượng vẻ mặt tham lam của mấy , lời gần như vô liêm sỉ , trong lòng bỗng nhiên dâng lên một chút buồn bã khó tả, đây là tình cảm mà ông cố chấp mấy năm qua đó ? Còn bằng thứ bỏ .
Vốn dĩ Cố Tích Hoài định giao “Chiến trường” cho Cố Chí Phượng, nhưng lúc thật sự nổi nữa, nhịn mà vạch trần: “Da mặt mấy cũng thật dày, cũng con ruột, mà còn mặt mũi đòi đồ của nhà họ Cố?”
Nguyệt
Anh đưa tay chỉ qua ba Cố Thiên Phượng: “Hơn nữa, nhà họ Cố cho mấy còn ít ? ít bà nội , khi còn bé bác học trường tư tục, đưa hai học trường nữ sinh. Ăn ngon dùng , còn sắp xếp cho đầy tớ .”
“Vậy mà cuối cùng, mấy còn thể giẫm lên nhà họ Cố để lấy công việc mà hâm mộ, rốt cuộc nhà họ Cố gì với mấy ? Bộ mặt tham lam của mấy trông thật ghê tởm, thiệt thòi các cũng là thể diện công tác , sợ chê ? Loại như mấy mà cũng công việc vẻ vang, sợ chê ư? Mau cút , còn trì hoãn thêm nữa thì sẽ đến xưởng của mấy mà khua chiêng gõ trống đấy!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-ngay-ket-hon-voi-tra-nam/chuong-503.html.]
Giọng Cố Tích Hoài mang theo sự uy h.i.ế.p lạnh như băng, nếu vẫn còn tố chất, sớm cầm chổi đuổi .
Mấy hỏi cho á khẩu trả lời , Cố Thiên Phượng vẫn còn một chút lương tâm, cảm thấy chút khó xử, cẩn thận nhớ thời thơ ấu ở nhà cũ, đúng là thể nửa chữ , bọn họ thật sự chút vô lương tâm.
Cố Ngân Phượng chợt Cố Tích Hoài đến xưởng bông chuyện khó của bà , sắc mặt lập tức đổi. Bà là một sĩ diện, bình thường ở trong xưởng ít khoe khoang chị cả rể của là lãnh đạo của đại viện hội ủy ban cách mạng huyện, trong xưởng ai mà nể bà ?
Lỡ như đầu óc Cố Tích Hoài thật sự vấn đề mà lớn tiếng rêu rao chuyện bà đến nhà họ Cố đòi tiền, bà ?
Nghĩ như , Cố Ngân Phượng vội kìm nén cơn tức giận xuống, còn cố gắng nặn một nụ : “Tích Hoài, cháu xem, đều là một nhà, thể tuyệt tình như ? Nếu cuộc sống khó khăn quá thì cháu nghĩ chúng ác ?”
“Thằng tư, trong nhà chị hai cũng là già trẻ, gần đây hiệu quả kinh tế trong xưởng trì trệ, tiền lương cũng kéo dài mấy ngày, cứ tiếp tục như thì sống thế nào? Em thể nào rũ chút lòng thương, chia cho chị hai một ít, chỉ một ít thôi.”
“Chị , em là con ruột của bà cụ, lấy phần lớn cũng đúng thôi, nhưng em cũng thể cả nhà chị hai c.h.ế.t đói chứ? Còn chị cả nữa, chị cả là lãnh đạo, chị bằng lòng hòa với em, chẳng lẽ em nên nắm lấy cơ hội ?”
Cố Ngân Phượng vẻ đáng thương, thỉnh thoảng đưa tay lau nước mắt.
Cố Chí Phượng coi như sáng mắt, khẩy : “Được , nhanh , thật tâm trạng để khách sáo với mấy , coi như cắt đứt quan hệ, ai cũng cần để ý tới ai nữa. Nếu mấy cứ coi là kẻ ngốc, cũng , chân trần sợ mang giày, cũng ngại tuyệt tình tới cùng. Đến lúc đó mất việc, cũng đừng trách nhắc nhở.”
Khóe miệng Cố Ngân Phượng co rút, cả run lên, giống như tạt một gáo nước lạnh từ đầu đến chân, khiến bà tỉnh táo.
Cố Chí Phượng nghiêm túc, ông thật sự cắt đứt quan hệ với bọn họ, gì cũng vô dụng.
Con ông khờ ngạo, là hổ nhưng ngốc, tuy nhiên những thứ đều dựa cơ sở tình cảm. Lúc ông gạt bỏ mấy bọn họ bên ngoài, còn tiếp tục dây dưa, chừng ông thật sự theo như lời .
Cố Ngân Phượng đầu về phía Nhiếp Bội Lan, thấy mặt bà đang nở nụ , hề cảm thấy tức giận vì lời của Cố Chí Phượng.
Trong lòng bà bỗng suy nghĩ, chẳng lẽ chị cả còn chiêu gì ?
Bà chuyện, Cố Thiên Phượng xuống giường, tới mặt Cố Chí Phượng, yên lặng giơ tay vỗ vỗ vai ông , cũng chào hỏi Nhiếp Bội Lan và Cố Ngân Phượng, mà xoay vén rèm .
“Anh cả!” Cố Ngân Phượng dám tin mà kêu lên một tiếng, nhưng Cố Thiên Phượng đầu .
Chuyện hôm nay là , hết đến nọ đều giống như uống nhầm thuốc?
Nhiếp Bội Lan để ý tới Cố Thiên Phượng, bà chậm rãi xuống, gảy ngón tay của , : “Thằng tư, tại hôm nay con gái ?”
Nghe bà nhắc tới Cố Nguyệt Hoài, Cố Chí Phượng nhướng mày. Con gái là giới hạn cuối cùng của ông , ai thể gây sự với con gái ông .
Nhiếp Bội Lan cũng thèm để ý tới ánh mắt căm thù của ông , nhẹ giọng : “Nói thật cho , nó gây chuyện, còn gây chuyện lớn.”