Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam - Chương 519
Cập nhật lúc: 2025-03-09 14:15:36
Lượt xem: 729
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Thật ?!” Yến Thiếu Ly hít sâu, vẻ mặt khó tin Cố Nguyệt Hoài.
Trong thời gian cô ít những lời bàn tán của trong đại đội về phố lương thực, ngay cả bọn Lôi Nghị và Uông Tử Yên khi tới chơi cùng cô thì miệng vẫn quên về phố lương thực, đủ để thấy độ phổ biến của nó rộng đến mức nào.
chỗ như là của chị dâu cô Cố Nguyệt Hoài?
Không chỉ Yến Thiếu Ly mà tất cả trong phòng đều choáng váng một lúc, Cố Chí Phượng mới khô khốc cất lời:
“Bé, bà chủ phố lương thực là con ? mà con chỉ thành phố Phong một chuyến , thể thành lập phố lương thực ?”
Vẻ mặt ông mờ mịt, Cố Tích Hoài chợt nhớ tới Cố Nguyệt Hoài bản bọn buôn bắt cóc ở thành phố Phong.
Anh ngó liếc mắt Cố Nguyệt Hoài một cái, lớn tiếng : “Cha! Con ! Chuyện con với cha thật cẩn thận!”
Cố Nguyệt Hoài Cố Tích Hoài đang đầy đắc chí, khỏi day day thái dương, cái tên …
…
Chuyện ở thành phố Phong mang đến cho nhà họ Cố cú sốc lớn thế nào cần , mãi cho đến khi Bạch Mân trở về khi tan tầm, Cố Chí Phượng bắt đầu tự dạy dỗ Cố Nguyệt Hoài rằng con gái ngoài một , cho phép cô tự xa như thế vân vân.
Thái độ của Cố Nguyệt Hoài cũng vô cùng chân thành, yên lặng gật đầu đồng ý. Cố Chí Phượng con gái mặt , trong lòng chỉ cảm thấy cực kỳ tự hào.
Ông gái rượu nhà bình thường mà, dù bây giờ đều sớm bà chủ!
“Nguyệt Hoài và Tích Hoài đều về , đường thuận lợi ? Hai trở về thật đúng lúc, lộc ăn .” Bạch Mân thấy Cố Nguyệt Hoài, đầu tiên kinh ngạc, đó khuôn mặt cô tràn đầy ý , lấy từ trong túi đồ ăn vặt vẫn còn đang nóng.
“Vui quá , mỗi chị Bạch Mân về đều đồ ăn ngon!” Yến Thiếu Ly lấy một miếng bánh ngọt đưa cho Yến Thiếu Đường.
Cô gái nhỏ ăn từng miếng bánh ngọt nhỏ, cong mắt : “Chị ơi, ngọt quá.”
Tiểu cô nương cái miệng nhỏ cái miệng nhỏ ăn điểm tâm, cong mắt: “Tỷ tỷ, ngọt.”
Cả nhà bắt đầu chia bánh ngọt Bạch Mân mang về, vui vẻ ăn ánh sáng ấm áp mờ ảo của ngọn đèn dầu.
Khuôn mặt Cố Nguyệt Hoài dịu dàng, cong môi , những ngày tháng ở nhà luôn khiến cô thả lỏng và vui vẻ.
Chỉ tiếc là thiếu một , Thiếu Ngu , bao giờ mới trở về?
*
Sau khi trở về từ thành phố Phong, cả nhà họ Cố bắt đầu bình yên sinh hoạt.
Cố Nguyệt Hoài cần dậy sớm , nên cô bắt đầu tâm ý đặt sự chú ý lên việc kinh doanh thửa ruộng trong gian Tu Di, buổi tối mỗi ngày đều vài tiếng đồng hồ, thu hoạch chuyển kho hàng một vụ một vụ.
Trong nháy mắt, thời gian qua bốn tháng.
Thu hoạch vụ xuân tới, lẽ bởi vì năm thiếu lương thực, năm nay của đại đội trong vụ xuân đều vô cùng cẩn thận, chỉ cầu nguyện năm nay thể mùa màng bội thu, ăn no mặc ấm.
Cố Nguyệt Hoài vốn định nhắc nhở bí thư chi bộ một chút, năm nay nhiều khoai lang, điều cần cô thì bí thư chi bộ dán thông báo ở chỗ chăn nuôi, ghi rằng nầm khoai lang đỏ năm nay đầy đủ, đa đồng ruộng đều trồng khoai lang đỏ, lá cây thể dùng nuôi lợn.
Nguyệt
Các thành viên trong đại đội phê bình kín đáo với điều , họ trồng thêm ít lúa nước với cây lương thực, tuy bí thư chi bộ , bọn họ phản bác cũng , cứ như mầm khoai lang đỏ đừng gieo xuống từng hàng, hai tháng thì dây đằng nhú lên dài.
Nói đến nuôi lợn thì thể nhắc tới trong sân nhà họ cố hai con lợn con.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-ngay-ket-hon-voi-tra-nam/chuong-519.html.]
Bây giờ nuôi lợn thời, năm mấy trận mưa, núi vốn dĩ một ngọn cỏ giờ bao trùm bởi màu xanh lục từ thảm thực vật, hàng ngày Yến Thiếu Ly dắt Yến Thiếu Đường lên núi cắt cỏ heo, mà tiết kiệm ít lương thực trong nhà.
Yến Thiếu Ly đó mười ngón tay dính nước, hiện giờ mặc vải bông thô ráp, quét tước cho lợn ăn giờ vô cùng thành thục.
Cố Nguyệt Hoài quần áo mùa xuân mỏng hơn, cô mái hiên Yến Thiếu Ly cắt cỏ heo ném chuồng lợn, Yến Thiếu Đường xổm cửa mấy con lợn béo mập hơn chục cân bên trong, nhếch miệng .
Cô mỉm , con ngươi đảo qua, tầm mắt dừng ở vườn nhà họ Điền.
Từ khi Điền Tĩnh rời , sân nhà Điền cũng ai quan tâm, hiện giờ cỏ dại mọc um tùm, gần như che kín bộ sân, theo mấy trận mưa xuân, sơn tường tróc , mái ngói cũng rơi gần hết, qua trở thành một đống bỏ hoang.
Cố Nguyệt Hoài chống cằm, cảm thán trong lòng, lúc đời cô tan cửa nát nhà, khi Điền Tĩnh cùng Tống Kim An sống hạnh phúc yên bình trong đại đội thì nhà họ Cố biến thành một đống đổ nát.
“Nghĩ gì mà xuất thần thế?” Cố Tích Hoài từ trong phòng , quơ quơ tay mặt Cố Nguyệt Hoài, buồn .
Cố Nguyệt Hoài liếc mắt , chuẩn chỉn chu chuẩn ngoài, hỏi: “Làm gì đấy?”
Trên mặt Cố Tích Hoài nén nổi ý , giơ phong thư dính tem đầy đủ trong tay, cũng nhiều .
Cố Nguyệt Hoài bóng dáng , khẽ một tiếng.
Không bao lâu khi từ thành phố Phong về, cô nhận thư của Lưu Úy Lam gửi, điều đó bạn qua thư của cô từ cô chuyển thành Cố Tích Hoài.
Hai qua , bốn tháng qua cũng gửi bao nhiêu phong thư, cứ theo tốc độ mà tiếp tục, khi chờ nổi tới khi Cố Tích Hoài tới nơi mà Lưu Úy Lam ở thì chị dâu rước về nhà .
Vốn dĩ cô nghĩ Cố Tích Hoài hẳn sẽ chạy đến thành phố Hoài Hải tìm Lưu Úy Lam, nhưng khi nghĩ , lo bỏ lỡ hôn lễ giữa cô và Yến Thiếu Ngu nên ở nhà, chờ bọn họ kết hôn sẽ tới Hoài Hải.
Sự chậm trễ kéo dài bốn tháng.
Nghĩ đến yến thiếu ngu, tay Cố Nguyệt Hoài nắm chặt, trong thời gian cô cũng gửi quân khu mấy phong thư, đáng tiếc, hồi âm.
Cô cũng lo lắng, ở tiền tuyến xa xôi Yến Thiếu Ngu bình an .
Cố Nguyệt Hoài mím môi, ngước mắt lên thì thấy Vương Phúc với khuôn mặt vui mừng tới chỗ cô.
Cô nhướn mày, dậy vài bước đón: “Sao hôm nay bí thư chi bộ rảnh rỗi tới đây thế?”
“Chuyện , chuyện nha Tiểu Cố!” Vương phúc hua hua tờ giấy trong tay, đến gần cô lập tức : “Tiểu Cố, công xã thông báo, đồng ý cho cháu tới bệnh viện huyện tham gia huấn luyện, ngày thường học hỏi cùng bác sĩ nhiều chút, sớm muộn gì thể tác dụng!”
Cố Nguyệt Hoài kinh ngạc: “Lớp huấn luyện bác sĩ?”
Lúc cô qua về việc thầy lang với Vương Phúc, ngờ ông thế mà thật sự ghi nhớ.
Vương Phúc vui tươi hớn hở đưa giấy thông tri cho Cố Nguyệt Hoài: “Lại chả thế, chị dâu của cháu chẳng là hộ sĩ ở bệnh viện huyện còn gì? Bảo con bé chăm sóc để ý cháu nhiều hơn.” Nói xong, ông hạ giọng: “Ngày thường bác sĩ giải phẫu gì đó, cháu cũng tới gần xem một chút!”
Cố Nguyệt Hoài nắm giấy thông báo trong tay, trong lòng ấm áp, gật đầu : “Cháu , cảm ơn bí thư chi bộ.”
Vương Phúc xua xua tay, : “Khách sáo với chú gì? Cháu cống hiến cho đại đội của chú ít ? Điều nên thôi.”
Ông hai bước, vòng vòng đình viện gạch xanh nhà ngói khang trang vô cùng khí phách, thổn thức : “Tiểu Cố tiền đồ, căn nhà cũng một phần công sức từ đại đội sản xuất của chú nhỉ?”
Cố Nguyệt Hoài theo qua, khẽ : “Sau nhà trong đại đội của chúng đều sẽ ở nhà ngói.”
Phòng ở xây xong, điều gia cụ còn mua, nghĩ phơi nắng hai ngày thì sẽ ở, chờ dọn dẹp , cũng thể tổ chức hôn lễ cho Cố Đình Hoài và Bạch Mân, hai kết hôn lâu như , hôn lễ thì cũng .