Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam - Chương 520
Cập nhật lúc: 2025-03-09 14:15:59
Lượt xem: 680
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5VKnCdLkz0
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Được , cháu xem thời gian tờ thông tri báo danh đúng hạn là , chú còn việc .” Ánh mắt Vương Phúc cực kỳ hâm mộ nhà ngói gạch xanh, Cố Nguyệt Hoài một tiếng, chắp tay lưng xoay .
Cố Nguyệt Hoài rũ mắt xem tờ thông báo trong tay, cong môi.
Thật hiện tại tới bệnh viện học tập quan trọng, mấy quyển sách y học cô xem qua, thực hành cũng thử hơn một , chỉ cần năng lực chữa lành, chuyện cứu khẳng định là thành vấn đề, đương nhiên, thể học tập mở rộng tầm mắt tất nhiên càng .
Cô rũ mắt xác định thời gian, buổi sáng ngày mai bệnh viện huyện báo danh.
“Bí thư chi bộ cái gì với chị mà vui vẻ thế?” Yến Thiếu Ly kéo Yến Thiếu Dương đây, tò mò hỏi.
Cố Nguyệt Hoài , thẳng, chỉ : “Giữa trưa nấu cho các em bữa ngon.”
Yến Thiếu Ly phụt một tiếng nở nụ : “Bí bí ẩn ẩn, chị nấu , em ngoài ruộng mấy em.”
“Đi .” Cố Nguyệt Hoài gập giấy thông tri bỏ túi, xoay phòng.
Thời tiết ấm , hiện tại đều công, thể Yến Thiếu Dương khỏe , năng lực chữa lành nên cũng lưu bất cứ di chứng gì, mặc cho là ngoài ruộng việc là thượng bưng bê đá, đều thể hết.
Cô thật bảo ở nhà sách, giống như Cố Tích Hoài , một thiếu gia cần để ý đến chuyện bên ngoài, điều, chính , vẫn luôn cảm thấy cảm thấy mang theo em gái ở nhờ thật áy náy, vì thêm chút gì đó cho gia đình.
Giữa trưa, đám Cố Chí Phượng tan tầm trở về nhà, mùi đồ ăn trong phòng tỏa hương bốn phía.
“Ồ, hôm nay là ngày gì đặc biệt mà đồ ăn phong phú thế?” Cố Chí Phượng rửa tay, xuống cạnh bàn, giọng kinh ngạc.
Trên bàn thịt sườn kho tàu, cải trắng muối dấm, súp gà, đều đựng trong một bát sứ to, lượng ăn đủ cho vài , cơm cũng là loại gạo trắng dài, vẫn còn bốc nóng nghi ngút, một bàn ăn như một bàn nếu ở tiệm cơm Quốc Doanh, cũng mất vài đồng tiền!
Cố Đình Hoài cũng dùng khăn lông xoa tóc, : “Nghe Thiếu Ly thì vẻ là chuyện gì đó.”
Yến Thiếu Ương rửa tay sạch sẽ cũng xuống bàn, khuôn mặt tuấn tú trắng nõn tươi , ngửi mùi cơm thơm nức mũi, cũng tò mò mà về Cố Nguyệt Hoài đang một bên: “Chị dâu, đừng úp úp mở mở nữa, cuối cùng là chuyện gì thế?”
Cố Nguyệt Hoài chia xong đũa, cong mắt, nở nụ : “Cũng chuyện gì lớn, hôm nay bí thư chi bộ tới với em, ngày mai bệnh viện huyện để học tập huấn luyện, cũng thể học thêm chút kĩ năng, quân khu cũng càng thuận tiện.”
“Đây là chuyện !” Cố Chí Phượng vỗ tay một cái, khuôn mặt thô ráp tràn đầy vui mừng.
Ông vốn đang sợ con gái đột nhiên thất nghiệp, ở nhà rảnh tới nỗi chán, điều, qua mấy tháng trời, thấy cô cũng vẻ gì là quen, lúc ông mới yên lòng, hiện giờ đột nhiên cô thể học ở bệnh viện huyện, tất nhiên là vui mừng mặt.
Cố Nguyệt Hoài : “, đây quả là chuyện , cho nên hôm nay con cố tình nhiều món thức ăn để chúc mừng.”
Cố Chí Phượng ha ha, cực kỳ thoải mái, thúc giục : “Tới tới tới , đừng cứ như là gỗ thế, động đũa cả .” Mới ăn một miếng thịt, ông nghĩ đến cái gì, thắc mắc: “ , thằng ba ? Thằng ba thế?”
Ông dứt lời, Cố Tích Hoài thở hổn hển, cất tiếng ở cửa: “Cha, đều ăn mới nghĩ đến con ư? Con nghi ngờ là con ruột của ba .”
Cố Chí Phượng vểnh râu trừng mắt: “Nói sảng cái gì, lăn đây ăn cơm!”
“Đã !” Cố Tích Hoài trợn trắng mắt, xuống vị trí của .
“Anh ba Cố gửi thư ạ?” Yến Thiếu Ly chớp chớp mắt, ngữ khí đầy chế nhạo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-ngay-ket-hon-voi-tra-nam/chuong-520.html.]
“Khụ khụ…” Cố Tích Hoài ho khan liên tục, bên tai đỏ ửng lên.
Tuy rằng đưa thư nhiều , nhưng mỗi khi trêu chọc thì vẫn cảm thấy mặt mày nóng ran.
Cố Chí Phượng ghét bỏ liếc mắt , vô cùng chướng mắt dáng vẻ tí tiền đồ nào của con trai.
“Cha, cũng một thời gian nữa phòng mới mới chuẩn , lúc nào rảnh chúng tới chỗ thợ mộc tạo một ít gia cụ , lấp đầy nhà mới, chúng cũng dành thời gian tổ chức hôn lễ cho cả và chị dâu.” Cố Nguyệt Hoài nuốt nước miếng, nghĩ đến nhà mới như .
Nghe , tay Cố Đình Hoài ngừng , ngẩng đầu về phía Cố Nguyệt Hoài, giọng khô khốc: “Không cần bé.”
Anh vẫn luôn nghĩ bản cố gắng nỗ lực thể đem đến cho Bạch mân cuộc sống thật , nhưng sự thật chứng minh chỉ là một cái mầm trong đất, trong huyện tìm công việc cũng tìm , tòng quân, nhưng thằng ba cũng chuẩn rời nhà, bọn họ đều thì trong nhà bây giờ?
Cố Tích Hoài sửng sốt, thắc mắc: “Anh, hôn lễ?”
Cố Đình Hoài mím môi, đương nhiên cho Bạch Mân một hôn lễ, nhưng hôn lễ là mất tiền, tiền trong nhà đều là bé vất vả kiếm , bọn họ cứ như con mọt tiêu xài chùn tay, thật sự hổ thẹn.
Một nhà đàn ông, để một cô gái nuôi cả nhà, là bình thường ?
Nguyệt
Mỗi ngày bọn họ ăn uống khó chịu, cưới vợ hôn lễ cũng tiêu tiền của bé ư?
Cố Đình Hoài tự hỏi, da mặt dày như thế, dù cho là nghĩ cũng .
“Ăn cơm, ăn cơm.” Cố Chí Phượng cũng hỏi cái gì, thúc giục hai tiếng.
Cố Nguyệt Hoài ngước mắt Cố Đình Hoài, như là tâm ý của , thêm nữa cái gì, một bữa cơm ăn xong, ai mở miệng cái gì, khí cũng trở nên nặng nề hơn nhiều.
Cơm nước xong, Yến Thiếu Ly tự giác rửa chén, Cố Đình Hoài sửa soạn một chút, chuẩn ngoài công.
Cố Nguyệt Hoài đuổi theo: “Anh cả, từ từ, em chuyện với .”
“Bé.” Cố Đình Hoài đầu về phía Cố Nguyệt Hoài, ánh mắt chút né tránh, khuôn mặt vốn dĩ thành thật dễ cũng treo lên một nụ khổ, đương nhiên cô gì, nhưng loại chuyện thật sự gì để , cũng khiến khó xử.
Cố Nguyệt Hoài trầm ngâm một lát, hỏi: “Anh cà, đồng ý tới thành phố Phong giúp em bán lương thực ?”
Nghe , Cố Đình Hoài bỗng nhiên ngẩng đầu, dám tin Cố Nguyệt Hoài.
“Anh cũng mà, cửa hàng ở thành phố Phong lớn, còn thiếu , là ruột của em, nếu thể hỗ trợ em trung gian, nắm chắc rành rọt tình hình ở phố lương thực ở thành phố Phong, lúc nào cũng thể báo tin cho em thì quá .”
“Thành phố Phong cách nhà chúng cũng quá xa, cũng thể lâu lâu trở về một chuyến.”
Trên mặt Cố Nguyệt Hoài luôn nở nụ ôn hòa, dùng ngữ khí thương lượng.
Cô vốn cảm thấy một nhà thể ở bên chính là hạnh phúc lớn nhất, bao giờ tìm hiểu bọn họ thật sự cái gì, hiện giờ xem , một việc là cô chắc chắn , cô luôn để bọn họ cần suy nghĩ việc sinh hoạt, hỏi bọn họ cần .
Có đôi khi, lòng tự trọng của một là một thứ kỳ quái.
Cố Đình Hoài lập gia đình, hiện giờ mong của dựa sự che chở của cô một ở trong nhà dìu già dắt trẻ, cũng giá trị của chính , một thể nuôi sống vợ con, nuôi sống cha và các em.