Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam - Chương 547

Cập nhật lúc: 2025-03-09 14:30:58
Lượt xem: 755

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Niềm vui thắng lợi càn quét bộ doanh trại, chiến tranh kết thúc cũng đồng nghĩa với việc các binh sĩ thể về nhà.

Sau hai ngày nghỉ ngơi, Yến Thiếu Ngu và các binh sĩ của trung đội 168 xe quân sự lên đường về thành phố Hoài Hải. Sau khi về, bọn họ sẽ trao tặng quân hàm cho quân công và mang theo vinh quang về nhà thăm .

Hành trình diễn suôn sẻ. Vài ngày , xe quân sự thành phố Hoài Hải, dừng ở bến tàu.

Lần tới quân khu 8 hết sức quen thuộc đối với Cố Nguyệt Hoài, cô còn đến đó và về nữa. Bây giờ, cô là một quân y đường đường chính chính, là cần thư giới thiệu cũng có thể dựa năng lực của bản để chuyện.

Quân khu 8 vẫn giống như cũ. Tuy nhiên, cổng quân khu rộng mở, binh sĩ cầm cờ đỏ ở hai bên. Từ Xuyên Cốc dẫn tâm phúc Ngô Tuyệt và lính cảnh vệ Lý Đông Đông ở hàng đầu tiên, lấy lễ nghi long trọng nhất để nghênh đón những binh sĩ giành chiến thắng trở về.

Yến Thiếu Ngu, Cố Nguyệt Hoài và tiến lên phía , chào theo kiểu quân đội với Từ Xuyên Cốc.

Từ Xuyên Cốc quan sát bọn họ, mặt ông lộ vẻ vui mừng. Những từng là tân binh trải qua hơn nửa năm rèn luyện, bọn họ đổi, nét mặt ngây ngô còn nữa, chỉ còn sự kiên nghị và trái tim sắt đá.

Bọn họ trở thành binh sĩ chính thức của nước Z thể bảo vệ quốc gia của !

Từ Xuyên Cốc hít sâu một , cao giọng : "Mọi ! Không khiến cho thất vọng!"

Thủ trưởng tán dương một câu khiến mặt của mỗi đều nở một nụ tự hào, bọn họ đông đảo bộ đội đón về quân khu.

Ở nơi ở của Từ Xuyên Cốc.

Chú Bình đang bày biện một bàn thức ăn ngon, Từ Xuyên Cốc ở vị trí chủ nhà, Yến Thiếu Ngu và Cố Nguyệt Hoài ở phía .

"Thiếu Ngu, chú sớm cháu là cứu tinh. Quả nhiên là cháu cho chú thất vọng. Lần , tiền tuyến đại thắng thể thiếu công lao của cháu dẫn dắt trung đội 168. Và cả cháu nữa, Tiểu Cố, cháu thật sự là phúc tinh mà!" Khuôn mặt của Từ Xuyên Cốc thoải mái, lộ biểu cảm vui mừng.

Ông liên tục khen ngợi hai , mặt ông tự hào đắc chí, là dáng vẻ hậu bối nhà tiền đồ.

Yến Thiếu Ngu mỉm và cực kỳ nghiêm túc một câu: "Đều là chú Từ chỉ đạo ."

Từ Xuyên Cốc nhíu mày , ông kinh ngạc Yến Thiếu Ngu một cái. Nếu câu mang một chút trêu chọc và khoác đặt ở cảnh , chắc chắn là nó sẽ thốt từ trong miệng của . Quả nhiên là chuyến tới tiền tuyến hề phí công vô ích, kinh nghiệm nên tính tình đổi, đưa đẩy hơn .

Có điều, Từ Xuyên Cốc hiểu rõ Yến Thiếu Ngu, ông ha ha: "Cháu đừng tâng bốc chú, chuyện cứ việc thẳng."

Dường như Yến Thiếu Ngu đang chờ đợi câu , thấy ông xong, mới nhân tiện : "Nếu chú Từ như , thì cháu khách sáo nữa. Chú Từ, cháu xin nghỉ phép để kết hôn. Với công lao lập , dù chú cũng phê duyệt cho cháu nghỉ mười ngày nửa tháng, đúng ạ?"

Nghe những lời , Từ Xuyên Cốc ha hả, oán trách Yến Thiếu Ngu: "Thằng nhóc , thành gia lập nghiệp ."

Ngược , ông mập mờ, sảng khoái đáp: "Được! Cho cháu nghỉ phép! Cháu về hãy sắp xếp cử hành hôn lễ nở mày nở mặt với Tiểu Cố ! Những thứ nên mua hãy mua cho chú, đừng bạc đãi con gái . Con bé ngàn dặm xa xôi đuổi theo cháu tiền tuyến. Với cái tính như , con bé càng năng lực hơn cả của cháu lúc nữa. là một cô gái hiếm ."

Nói xong, ánh mắt của Từ Xuyên Cốc lập tức trở nên cô đơn, : "Nếu cha của cháu ở đây, chắc chắn là bọn họ sẽ vui mừng."

Khuôn mặt của Yến Thiếu Ngu cũng tối sầm , trả lời mà chỉ với Cố Nguyệt Hoài : “Thật sự đúng là một cô gái ."

Cố Nguyệt Hoài cũng e lệ, cô duỗi tay kéo tay của Yến Thiếu Ngu, chân thành : "Chờ cha của trở về, chúng tổ chức hôn lễ thêm một nữa. Đến lúc đó, chúng mời chú Từ, chú Bình, Mạnh Hổ, Hạ Lam Chương, ?"

Lời mới , chỉ đáy mắt của Yến Thiếu Ngu, mà ngay cả Từ Xuyên Cốc cũng đầy cảm giác ấm áp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-ngay-ket-hon-voi-tra-nam/chuong-547.html.]

Nếu quả thật một ngày như thế thì đó nhất định là một ngày .

Yến Thiếu Ngu nắm tay của Cố Nguyệt Hoài, khẽ đáp ừm.

Ăn trưa xong, Từ Xuyên Cốc chuyện phiếm với hai một lát, ông mới : "Ngày mai sẽ là đại hội trao tặng quân công trao tặng đại hội, hai cháu về nghỉ ngơi một chút. Chờ khi đại hội kết thúc, chú sẽ phê duyệt cho hai cháu nghỉ phép để kết hôn. Được , về nhà ."

Yến Thiếu Ngu gật đầu rời cùng với Cố Nguyệt Hoài.

Từ Xuyên Cốc ở cửa sổ, ông quan sát bóng lưng của cặp vợ chồng trẻ sóng vai rời . Trên mặt của ông lập tức xuất hiện vẻ hoảng hốt. Mãi cho đến khi chú Bình đưa một chén nóng qua, ông mới cực kỳ xúc động : "Đứa nhỏ Thiếu Ngu , cuối cùng là nó dấn con đường ."

Mặc dù chú Bình Từ Xuyên Cốc đang cái gì, nhưng hai ăn ý với . Chỉ cần quan sát vẻ mặt của ông chằm chằm hai họ thể hiểu ít nhiều, ông : "Thiếu Ngu giống như cha của , đều là năng lực, con đường còn dài lắm."

Từ Xuyên Cốc gật đầu : "Hy vọng mấy ông già chúng một ngày sẽ gặp ."

Rời khỏi nhà của Từ Xuyên Cốc, Yến Thiếu Ngu kéo Cố Nguyệt Hoài tới văn phòng quân đội.

Đã nửa năm trôi qua, chắc chắn là việc kiểm duyệt giấy đăng ký kết hôn kết thúc. Hơn nữa, bây giờ Cố Nguyệt Hoài là một quân y đường đường chính chính. Cho dù báo cáo kiểm tra kết hôn cũng thể lấy , giấy hôn thú của bọn họ vẫn nên .

Quả nhiên, khi tiến văn phòng quân đội, thấy những nhân viên văn phòng quen thuộc , hai liền lấy giấy hôn thú thuộc về . Trên tờ giấy hôn thú xanh xanh đỏ đỏ ghi chú tên của song phương và còn đính kèm cả ảnh cưới của bọn họ nữa.

Bên tấm ảnh con dấu chạm nổi của quân khu 8. Bọn họ xác minh là quan hệ vợ chồng.

Nhân viên văn phòng : "Chúc mừng hai vị."

Yến Thiếu Ngu nghiêm túc quan sát tờ giấy hôn thú ở trong tay, ngước mắt lên, chân thành câu cảm ơn với đó.

Hai rời khỏi văn phòng việc, ở cổng một tiếng.

Buổi chiều, Yến Thiếu Ngu gọi về đội ngũ. Cố Nguyệt Hoài thì về ký túc xá ở tạm thời để thăm . Hôm nay, cô vẫn ở đây, vẫn là căn phòng quen thuộc . Sau khi vất vả hơn một tháng ở tiền tuyến, leo lên giường là cô ngủ .

Lúc Cố Nguyệt Hoài tỉnh , trời tối đen. Lúc từ lầu xuống, cô một tiếng quen thuộc và kích động: "Em gái Cố!"

đầu , quả nhiên là chị dâu Thành nhiệt tình và hào phóng .

Lúc chị dâu Thành thấy Cố Nguyệt Hoài, bà vui mừng bước chân nhanh nhẹn, bà chạy tới nhân tiện : "Em có thể tới đây, chắc chắn là đàn ông của em cũng chứ nhỉ? Thế nào, em thương ?"

còn nhớ rõ lúc cầm tay của Cố Nguyệt Hoài, bà lóc kể lể về đàn ông nhà đang thực hiện một nhiệm vụ nguy hiểm. Bây giờ, hơn nửa năm trôi qua, hai gặp , đám đàn ông đánh thắng trận trở về, thật sự là may mắn.

Cố Nguyệt Hoài lắc đầu, đáp: "Không việc gì, em ."

"Vậy là , ." Chị dâu Thành cong cả mặt mày. Nói xong, mắt bà bốn phía, nhỏ giọng ở bên tai của Cố Nguyệt Hoài: "Lúc đánh thắng trận, chắc chắn là quân hàm sẽ tăng thêm một chút, chị lập tức thể nhập ngũ !"

Cố Nguyệt Hoài cũng , cô thật lòng thật : "Thật sự chúc mừng chị dâu nha."

Trên mặt của chị dâu Thành khó nén sự vui mừng, bà : "Yên tâm em gái. Em cũng sẽ một ngày như thôi. Đến lúc đó, chúng sẽ là hàng xóm. Mỗi ngày, chị dâu sẽ dẫn em biển bắt hải sản, bắt con thỏ, cho đám đàn ông một bữa ăn ngon!"

Nghe những điều giản dị tự nhiên như thế, ý trong ánh mắt của Cố Nguyệt Hoài càng lúc càng sâu hơn, cô nghiêm túc gật đầu : "Vâng!"

Nguyệt

 

Loading...