Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam - Chương 582
Cập nhật lúc: 2025-03-10 10:50:34
Lượt xem: 726
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cố Tích Hoài chống tay lên eo, thở hồng hộc : “Thể chất của hai đứa thật đấy, chạy nhanh dữ dằn.”
Cố Nguyệt Hoài khoanh tay ngực, ha hả, quát lớn: “Anh ba, hai ngày nay tẩm ngẩm tầm ngầm là đánh chú ý ?”
Nhận thấy giọng điệu của em gái gì đó đúng, Cố Tích Hoài giật giật da thịt má, nhanh như chớp chạy tới phía Yến Thiếu Ngu, nhỏ giọng : “Thiếu Ngu, giúp đấy, thể cưới vợ dựa !”
Nguyệt
Yến Thiếu Ngu nhướng đuôi mắt hẹp dài lên, trở tay kéo ngoài, hề chú ý định thiên vị.
Cố Tích Hoài gương mặt như của Cố Nguyệt Hoài, gương mặt suy sụp, nghiến răng nghiến lợi : “Được , cho Yến Thiếu Ngu nhà , cưới vợ xong thì quên em!” Nói xong, hì hì với Cố Nguyệt Hoài: “Em gái , em cho cùng với.”
Cố Nguyệt Hoài nhíu mày: “Đừng cợt nhã với em, em hỏi , lúc ngoài với cha và cả ?”
Cố Tích Hoài giật , vội vàng giơ tay : “Anh với cả !”
“Ý là với cha, cứ thế lén chạy đúng ?” Cố Nguyệt Hoài trừng mắt , hề khách khí mà giơ tay vỗ đầu : “Cố Tích Hoài, hơn hai mươi , còn là trẻ con nữa, thế mà còn loại chuyện ?"
Cố Tích Hoài ai da một tiếng, nhe răng trợn mắt che đầu : "Cố Nguyệt Hoài, sức lực của em lớn như ?”
Cố Nguyệt Hoài lười để ý tới , với giọng nghiêm túc: “Trở về , đừng gây thêm náo nhiệt.”
Thấy cô thực sự ý định đưa cùng, Cố Tích Hoài cũng giở trò nữa, mím chặt môi, khuôn mặt thanh tú tràn đầy chấp nhất: “Nếu em đưa cùng, sẽ tự , dù cũng kinh nghiệm ngoài.”
Cố Nguyệt Hoài suýt chút nữa bật vì tức giận: “Rốt cuộc là trai em là em trai em đây?”
“Nếu em chị, cũng ý kiến, cho nên, chị , chị dẫn theo ?” Cố Tích Hoài hổ tiến gần, trong ánh mắt tràn đầy khẩn cầu, nhất định đến đó xác nhận sự an của Lưu Úy Lam.
Anh thư một thời gian, nhưng những nhận hồi âm, cũng gặp , đến xác nhận một chút yên tâm.
Cố Nguyệt Hoài cũng tâm tư của , khi ngẫm một lúc liền : “Anh ba, nơi Lưu Úy Lam dạy học cũng như đại đội chúng , nơi chị ở đường núi xoay quanh, là nơi thâm sơn cùng cốc danh xứng với thực, dân phong thế nào khó mà , nếu thật sự thì chú ý nhiều một chút, lỡ gặp vấn đề gì, nước xa cứu lửa gần.”
Lời của cô chuyện giật gân gì, ở thời đại nhiều thôn xóm lạc hậu, như vẫn , vùng khỉ ho cò gáy điêu dân, hơn nữa bình thường dân trong một thôn đều một lòng, liên hợp để tấn công ngoài, giống như đại đội Liễu Chi nơi Lôi Nghị và những khác ở khi .
Cố Tích Hoài trịnh trọng gật đầu: "Em yên tâm, mà."
Nếu như , Cố Nguyệt Hoài cũng thêm gì nữa, đoàn đẩy nhanh bước chân chạy về phía ga xe lửa.
Mua vé xong, kiểm vé và lên xe, chỉ trong thời gian ngắn chỗ.
Vạn Thanh Lam từng xa nhà nào, lên xe, đôi mắt liền trừng to như chuông đồng, mặt tràn đầy vẻ mới mẻ.
Trên quãng đường tiếp theo cực kỳ bình tĩnh, ngoại trừ Cố Tích Hoài và Vạn Thanh Lam thỉnh thoảng thầm hai câu.
Sau một ngày một đêm, đến Phong Thị.
Cố Nguyệt Hoài đưa đến phố lương thực , thông báo cho Hình Kiện một tiếng, đem những lương thực dự trữ sản xuất trong gian Tu Di trong thời gian , đến quân khu , lâu cũng cách trở về, cho nên cẩn thận dặn dò vài câu.
Mấy xuống xe lửa, Cố Nguyệt Hoài bảo Cố Tích Hoài và Vạn Thanh Lam chờ ở bên ngoài, còn cô và Yến Thiếu Ngu nhà kho.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-ngay-ket-hon-voi-tra-nam/chuong-582.html.]
Cố Nguyệt Hoài nhà kho đầy ắp lương thực, vỗ tay: “Hy vọng lương thực thể kiên trì thêm một thời gian.”
Yến Thiếu Ngu mỉm , đưa tay nhặt lá cây dính quần áo cô, trấn an : “Không , bộ đội mỗi tháng đều ngày nghỉ phép, thể tranh thủ hai ba ngày qua đây, chỉ là đủ thời gian về thăm nhà.”
Cố Nguyệt Hoài trong trẻo trả lời: “Đã lắm .”
Tuy rằng cô nhẹ nhàng, nhưng Yến Thiếu Ngu nhịn khẽ than thở trong lòng, cuộc sống trong quân đội thật sự khổ, cho dù cô để ý đến những việc , nhưng đến cùng đều là vì , mỗi khi nghĩ như , đều chút đau lòng.
"Anh cũng đừng cái gì linh tinh, mau." Cố Nguyệt Hoài thấy cảm xúc của đúng, một tay giữ c.h.ặ.t t.a.y vội vàng đuổi theo , chuyện báo thù kết thúc, hiện tại cô là một cá nhân độc lập, cuộc sống sẽ trở nên , thể cảm thấy khổ?
Khi hai trở phố lương thực, Cố Tích Hoài và Vạn Thanh Lam vẫn đang đợi ở đó.
Cố Tích Hoài nôn nóng thôi: “Nếu mấy đứa còn trở , sẽ tự dẫn đồng chí Vạn tìm Hình Kiện.”
“Đi thôi.” Cố Nguyệt Hoài gì thêm, dẫn mấy tới nhà kho của phố lương thực, đáng tiếc, thấy Hình Kiện.
Cố Nguyệt Hoài dạo một vòng trong phố lương thực, tìm một quen khác là thằng Bảy: "Thằng Bảy, Hình Kiện ở ?"
"Chị Cố! Lương thực vẫn còn mà, chị đến đây thế?" Thằng Bảy thấy Cố Nguyệt Hoài liền kinh ngạc kêu lên, giao lương thực cần bán cho một đồng nghiệp khác, tiến tới cúi đầu khom lưng chuyện với Cố Nguyệt Hoài.
Trên mặt sắp thành một đóa hoa: "Anh Hình đến chợ chính phủ , đây lúc đến bàn giao tiếp .”
Cố Nguyệt Hoài hiểu rõ, hóa là tìm Tống Kim An.
Vạn Thanh Lam ở bên cạnh tò mò những thuê bán lương thực xung quanh, mặt bọn họ đều tràn đầy nụ vui vẻ, bọn họ bận rộn với cuộc sống, mà những đến mua lương thực cũng xếp hàng ngay ngắn trật tự, hết thảy đều .
Cô chút cảm khái, nơi chính là nơi cô sẽ việc, ngẫm trái tim liền kích động đến mức sắp nhảy ngoài.
Khi còn biên tập viên báo ở Nhật Báo Quần Chúng, cô nghiên cứu các tiêu đề đặt đầu trang thấu triệt, tần suất xuất hiện của phố lương thực hề thấp. Cô đương nhiên trong thời điểm mấu chốt khi cả nước thiếu lương thực, phố lương thực đại biểu cho điều gì, chỉ là lối thoát cho cuộc sống của những thuê, mà còn là sự kỳ vọng của dân chúng tại các huyện thị, cô nhất định việc chăm chỉ ở phố lương thực, vì nhân dân phục vụ!
Cố Nguyệt Hoài kéo Vạn Thanh Lam qua, với thằng Bảy: "Người chính là đồng chí Vạn, Vạn Thanh Lam, chính là của phố lương thực chúng , nếu việc gì như tuyên truyền, biên tập gì đó, cứ giao cho cô , ngày thường cô cũng thể theo bán lương thực.”
Thằng Bảy sửng sốt: "Còn cả nhà họ Cố thì ? Anh đến ?"
Không ý kiến gì với Vạn Thanh Lam, chỉ là quen thuộc với Cố Đình Hoài, việc thành thật, cũng ỷ việc là ruột của bà chủ mà giở thủ đoạn gian dối, một lòng vì phố lương thực, thật sự là một đồng nghiệp .
Cố Nguyệt Hoài khẽ: “Khoảng thời gian bận quá nên sẽ đến , Thanh Lam liền giao cho , để Hình Kiện chăm sóc cho cô .”
"Chị Cố yên tâm ! Chúng em bảo đảm sẽ chăm cho đồng chí Vạn!" Thằng Bảy ha hả động tác chào quân đội với Cố Nguyệt Hoài, chợt nghĩ đến cái gì, chút thẹn thùng : "Chị Cố, chị đợi một chút, em món đồ đưa cho chị.”
Cố Nguyệt Hoài kinh ngạc: “A?”
Thằng Bảy cũng giải thích nhiều, vội vàng chạy .
Không bao lâu , thằng Bảy cầm một chiếc túi giấy kraft căng phồng trở , đưa túi giấy cho Cố Nguyệt Hoài, khuôn mặt gầy gò lộ nụ tươi, hở lợi: “Chị Cố, chúc chị kết hôn vui vẻ, thời gian qua đó, nhưng tâm ý cũng đưa đến tận tay.”