Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam - Chương 588

Cập nhật lúc: 2025-03-10 10:52:45
Lượt xem: 682

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trương Tiểu Mạn định nhảy xuống biển, Cố Nguyệt Hoài kéo : “Đừng .”

Cố Nguyệt Hoài mặt biển tối tăm mênh m.ô.n.g vô bờ, chau mày, đối mặt với sự rộng lớn hùng vĩ của thiên nhiên, bình thường vẫn sẽ sợ hãi trong lòng, kể cả là bơi, xuống biển trong tình trạng bất kỳ công cụ gì cũng đều quá cẩu thả.

, nhưng mà rơi xuống biển , đó cũng là một mạng , nếu chúng mặc kệ cô …” Mồ hôi lạnh chảy xuống vầng trán của Trương Tiểu Mạn, đầu óc cuồng, bỗng chốc sợ hãi đến mức nên như nào.

sợ c.h.ế.t vì cô , sợ mới đến quân khu lãnh đạo đuổi trở về.

Người đàn ông của cô cũng là một sĩ quan nhỏ mới thăng cấp, những công lao và vinh quang đều là liều mạng kiếm từ tiền tuyến, chẳng lẽ vì một vợ mới lấy như cô mà mất hết? Vậy cô khác gì là một chổi chứ?

Lúc , từ trong nhóm vợ quân nhân, chỉ trích Cố Nguyệt Hoài: “Cô là ai thế? Trương Tiểu Mạn dẫn chúng đến đây, đương nhiên cô đưa chúng về! Cô còn ngăn Uyển Đình thì chừng cuốn đến nơi nào , cô thể gánh vác nổi trách nhiệm ?”

Dáng của thấp bé, giọng sắc bén, lúc chuyện, chống nạnh tức giận, hệt như một đàn bà đanh đá.

Lại một vợ quân nhân làn da đen , ánh mắt của cô lưỡng lự, về phía Trương Tiểu Mạn: “Ngọc Nương lý, Tiểu Mạn, Sử Uyển Đình là con gái của đại tá Sử, mới mười tám tuổi, nếu thật sự mất, chúng đều chịu liên lụy.”

Ẩn ý trong lời : Tiểu Mạn, cô mau chóng xuống biển tìm , nếu còn thì thứ đều muộn.

Khóe mắt Trương Tiểu Mạn đỏ rực, cả run cầm cập, cố ý thoát khỏi tay của Cố Nguyệt Hoài, xuống biển cứu .

Sức lực của Cố Nguyệt Hoài lớn, nắm chặt cánh tay của cô , buông lỏng: “Vừa nãy khi đến đây, thông báo cho đồng chí gác trạm, bọn họ sẽ cầm thiết đến cứu , các khuyến khích Trương Tiểu Mạn xuống biển cứu như ý đồ gì? Mưu sát một cách quang minh chính đại ?”

Bỗng chợt, tháp hải đăng tỏa ánh sáng, chiếu rọi đôi mắt mèo như lưu ly của cô, vô cùng lấp lánh.

Giọng của Cố Nguyệt Hoài lạnh lẽo, vô cùng khí thế, những vợ quân nhân do Lý Ngọc Nương dẫn đầu lùi về hai bước, dám đôi co với cô.

Trương Tiểu Mạn giơ tay áo lên lau nước mắt, Cố Nguyệt Hoài một cách cảm kích, nôn nóng về phía mặt biển.

Lý Ngọc Nương cắn răng, hừ một tiếng: “Mưu sát cái gì chứ? Muốn mưu sát cũng là Trương Tiểu Mạn, rõ chúng bơi, còn gọi chúng tới nhặt hải sản, , xảy chuyện , dù cô ngụy biện như thế nào nữa cũng vô dụng.”

Vẻ mặt Cố Nguyệt Hoài vô cùng lạnh nhạt, đầu liếc cô một cái, đầy vẻ chế giễu và xem thường.

“Các đều kết hôn , là trưởng thành, đều thể chịu trách nhiệm với hành vi của bản , chân ở các , còn thể đổ tội lên đầu khác ? Trương Tiểu Mạn là cha ? Nếu như đoán sai, cô chắc dặn dò các đến nên sâu hơn đúng ?”

“Bản các , bây giờ xảy chuyện trốn tránh trách nhiệm ?”

Giọng của Cố Nguyệt Hoài lớn nhỏ, đủ để binh sĩ cứu viện mới đến thấy.

Tuy nhiên, bây giờ cũng là lúc thảo luận trách nhiệm, bọn họ quen đường quen lối, mang theo trang xuống biển, chuẩn cứu viện.

Bên ồn ào huyên náo lớn, nhiều đang nghỉ ngơi đều chạy về phía bên , rơi xuống biển, những tiếng còi inh ỏi vang xa, càng ngày càng nhiều chiến sĩ xuống biển tìm .

Cố Nguyệt Hoài và Trương Tiểu Mạn canh ở bờ biển, bầu trời tối dần, nhiệt độ cũng theo đó mà bắt đầu giảm xuống rõ rệt.

Trương Tiểu Mạn các chiến sĩ xuống biển, cũng thầm thở phào, hy vọng trong lòng rằng thể cứu trở về.

chà xát cánh tay, đầu về phía Cố Nguyệt Hoài, vốn dĩ là hỏi cô lạnh , thế nhưng thấy trong tay cô trống rỗng, khỏi ngạc nhiên: “Tôm hùm ? Không vứt tôm hùm chứ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-ngay-ket-hon-voi-tra-nam/chuong-588.html.]

Cố Nguyệt Hoài lắc đầu, bình thản : “Không vứt, trói ném ở bên .”

Trương Tiểu Mạn gật đầu, hỏi thêm nữa, tâm tư chuyển sang Sử Uyển Đình, thế nhưng mấy mười phút trôi qua, chiến sĩ xuống biển tìm thỉnh thoảng ló đầu lên, nhưng vẫn luôn động tĩnh gì, trái tim của cô cũng chìm đến đáy vực .

Thời gian dài như , đối với một bơi mà , chắc chắn là trí mạng .

“Nguyệt Hoài, cô xem, cô…” Trương Tiểu Mạn cổ họng nghẹn ngào một lát: “Cô xem, Uyển Đình sẽ thật sự…”

Trong lòng cô khỏi dâng lên cảm giác tội sâu sắc, hôm nay khi ăn xong, mới đến quân khu, vẫn đến bờ biển, đến lúc thuỷ triều xuống, cô mới xung phong nhận việc dẫn đến bờ biển nhặt hải sản.

Sử Uyển Đình vợ quân nhân, cô chỉ ngang qua, khéo thấy các cô , lúc mới kết bạn, theo.

Một cô gái trẻ tuổi, mới mười tám tuổi, kết thúc sinh mệnh chóng vánh, điều khiến trong lòng cô vô cùng bất an.

Cố Nguyệt Hoài xuống, thoáng qua hai mắt đỏ rực của cô , nên trấn an như thế nào, thời gian quá lâu, theo như cô thấy, chắc là Sử Uyển Đình mất , nhưng đương nhiên thời điểm như thế thích hợp để những chuyện đau buồn như .

Cố Nguyệt Hoài , khẽ nhíu mày, mím môi xổm bên bờ biển, giải phóng sức mạnh chữa trị.

Tuy sức mạnh chữa trị thể thông qua thực vật để dò xét môi trường xung quanh, thế nhưng cô căn bản bơi, càng thể mạo hiểm tính mạng của bản bởi vì một xa lạ, cứ như , sử dụng sức mạnh chữa trị cũng chỉ là uổng phí công sức mà thôi.

Trương Tiểu Mạn ngơ ngác động tác của cô, hiểu vì : “Nguyệt Hoài? Cô đang gì thế?”

Cố Nguyệt Hoài tỉnh táo trả lời một câu: “Đo nhiệt độ nước, nước biển càng ngày càng lạnh .”

Nghe xong lời , Trương Tiểu Mạn nhịn cắn môi.

lớn lên bên bờ biển, đương nhiên rõ nước biển lạnh lẽo sẽ khiến cơ thể hạ nhiệt, cho dù Sử Uyển Đình may mắn nắm lấy gỗ nổi hoặc là đá ngầm nhô lên, nhưng cơ thể vẫn luôn ngâm ở trong nước, sớm muộn cũng kiên trì nổi.

Một lúc lâu , rốt cuộc Cố Nguyệt Hoài cũng dò tìm một sinh vật hình ở trong nước biển, nhưng mà, còn dấu hiệu của sự sống .

Cô chậm rãi rụt tay , cau mày mặt biển, gió thổi qua, cuốn sóng lớn lên.

Lúc , một loạt tiếng bước chân gấp gáp vọng đến, ngay đó, Cố Nguyệt Hoài ôm trong lồng n.g.ự.c mát lạnh.

Lồng n.g.ự.c Yến Thiếu Ngu phập phồng liên tục, khi chạy nhanh, thở nóng rực phả đầu của Cố Nguyệt Hoài, cơ thể của run rẩy, giọng trầm thấp chứa đựng sự sợ hãi: “Em , , .”

Cố Nguyệt Hoài bơi, từ lúc gặp sói trong khe núi.

Nguyệt

Vừa thấy tiếng còi, bèn bờ biển xảy chuyện, vội vã chạy về phía , may mà là cô.

“Em , đừng lo lắng, chỉ là thật sự rơi xuống biển.” Cố Nguyệt Hoài lùi khỏi vòng tay của Yến Thiếu Ngu, ngón tay khẽ nhúc nhích, chỉ một phương hướng dấu vết, cô khẽ cau mày, lắc đầu.

Yến Thiếu Ngu mím chặt đôi môi mỏng, nhận hiệu của Cố Nguyệt Hoài, lấy một bộ thiết từ các chiến sĩ đang đến liên tục ngừng như cũ, khi mặc xong xuôi thì xoay nhảy xuống biển, tư thế của mạnh mẽ, như rồng bơi xuống biển.

Trong quá trình , Trương Tiểu Mạn cũng nên phản ứng như nào, mãi đến lúc Yến Thiếu Ngu xuống biển tìm kiếm cứu hộ mới sực tỉnh .

thầm cầu nguyện trong lòng, mong Sử Uyển Đình thể cứu, trở về bình an, mặc dù hi vọng vô cùng xa vời.

 

Loading...