Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam - Chương 595

Cập nhật lúc: 2025-03-10 11:24:41
Lượt xem: 662

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cố Nguyệt Hoài mím môi, nghĩ đến chuyện lúc Điền Tĩnh sắp chết, nhíu mày : “ em năng lực chữa trị, sinh lòng sợ hãi, hẳn là trăm phương ngàn kế để biến mất mặt em, tránh xuất hiện sơ hở mới đúng.”

Yến Thiếu Ngu trầm ngâm một lát, gật đầu: “ , cũng khả năng .”

Giọng của Cố Nguyệt Hoài bình tĩnh, lộ một tia hờ hững: “Tìm cơ hội , nhất là lựa chọn bờ biển.”

Nếu Điền Tĩnh vì biển mà sống , cô sẽ cho cô vì biển mà chết.

Lần , tác dụng của gian Tu Di và năng lực chữa trị, cô chắc chắn sẽ sống nữa.

Yến Thiếu Ngu khẽ ừ một tiếng, hàm lạnh lùng cứng rắn của kéo căng, giọng trầm thấp cũng tràn một chút sát ý che giấu .

Hai ở trong gian Tu Di lao động một phen, sáng sớm hôm thì tin tức chấn động.

Sử Uyển Đình đột nhiên cảm thấy viêm phổi, đưa đến thủ đô ngay trong đêm.

Trong đôi mắt của Cố Nguyệt Hoài đan xen sáng tối, cho đến khi Yến Thiếu Ngu nhẹ giọng gọi cô mới phục hồi tinh thần.

Cô đột nhiên nhếch khóe môi lên, mỉm lạnh nhạt: “Sống nữa, cô thật sự cẩn thận. Biết ngày hôm qua hoài nghi, ở quân khu 8 thể sẽ xử lý mà thần quỷ , nên ngay trong đêm nghĩ cách rời .”

Trong đôi mắt đào hoa của Yến Thiếu Ngu ẩn chứa sát ý tối tăm, Điền Tĩnh là một quả b.o.m hẹn giờ, ai khi cô chạy trốn sẽ chuyện điên cuồng gì. Sau khi nọ c.h.ế.t thảm sống sẽ ngại trả giá điều gì, để trả thù kẻ địch của .

Anh nghĩ đến tin tức , : “Sử Kính Tùng cũng theo.”

Sử Kính Tùng gia đình định ở thủ đô, mang Sử Uyển Đình sang đó chỉ bởi vì trình độ chữa bệnh ở đó cao hơn một chút. Sợ con gái bảo bối duy nhất của xảy vấn đề gì, đợi khi khỏi bệnh, hẳn là vẫn sẽ đưa về quê quán là thành phố Phong.

Nghĩ đến thành phố Phong, khỏi nghĩ đến Tống Kim An hiện nay đang ở đó xây dựng “Mở mang bờ cõi”.

Con ngươi của Cố Nguyệt Hoài lóe lên, quanh quẩn , cuối cùng vẫn trở lúc ban đầu.

chuyện , nghĩ đến Sử Uyển Đình mất tung tích, giơ tay xoa xoa thái dương: “Hiện tại chúng ở quân khu, thể phân tâm, để em thư trở về, bảo cha và cẩn thận, kẻo mắc lừa.”

Yến Thiếu Ngu sắc mặt cô , cau mày : “Anh cho, thể em thoải mái thì đến phòng y tế muộn hai ngày .”

Cố Nguyệt Hoài dặn dò một bước đầu ba , khỏi : “Em , tới cũng tới, cũng thể bỏ bê công việc ? Được , mau , chẳng hôm nay còn huấn luyện ? Huấn luyện biển cực khổ, buổi tối đồ ăn ngon cho .”

Bên ngoài trời sáng chói, tiếng còi quân đội bắt đầu ngừng gào thét.

Yến Thiếu Ngu gật đầu, mặc quân trang chỉnh tề rời khỏi viện gia chúc.

Anh , sắc mặt của Cố Nguyệt Hoài trở nên lạnh lùng, nghĩ đến Điền Tĩnh “Bỏ chạy”, ánh mắt chút lạnh lẽo.

dự cảm, Điền Tĩnh chắc chắn sẽ như chó cùng rứt giậu. Cô bản lĩnh để quang minh chính đại đối phó với cô, nhất định sẽ dùng thủ đoạn mờ ám đối với Cố Chí Phượng và . Cô ở thành phố Hoài Hải xa xôi, đến lúc đó thật sự khó lòng phòng .

thể coi thường Điền Tĩnh , nhất định giải quyết trong thời gian hạn.

Lúc Cố Nguyệt Hoài tới phòng y tế, tất cả đến trạm gác.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-tro-ve-truoc-ngay-ket-hon-voi-tra-nam/chuong-595.html.]

đăng ký, nhận quần áo và thẻ việc, lẽ là bởi vì tích lũy công trạng ở tiền tuyến, nên cô còn sắp xếp một gian phòng việc. Tuy chỉ bàn ghế thiết vô cùng đơn giản, nhưng lắm .

Cố Nguyệt Hoài xuống lâu thì một chiến sĩ nhỏ chiến hữu khiêng tới.

Chợt thấy Cố Nguyệt Hoài, chiến sĩ nhỏ khỏi hổ đỏ mặt. Nữ quân y trong bộ đội chỉ một , vả bởi vì chuyện tiền tuyến, dẫn đến thanh danh của cô vang dội, khỏi run rẩy : “Quân y Cố, chân đau.”

Lính mới nhậm chức như Cố Nguyệt Hoài cũng cái danh ảo, chỉ ghế : “Ngồi xuống để xem thử.”

Sau khi dùng năng lực chữa trị để kiểm tra, phát hiện mắt cá chân bầm tím, suy nghĩ một chút, kê một ít thuốc, : “Trong thời gian gần đây nhất nên tham gia huấn luyện kịch liệt, sẽ khiến vết thương nặng thêm, chú ý nghỉ ngơi.”

Chiến sĩ nhỏ lời nhẹ nhàng như gió xuân của cô, chỉ cảm thấy thể xác và tinh thần an ủi. Những cái khác đến, chỉ là cảm giác ngay cả vết thương chân cũng thanh mát hơn nhiều. Ừ, quân y Cố thật sự là một quân y , trở về nhất định cho các chiến hữu .

Nếu Cố Nguyệt Hoài suy nghĩ của , nhất định sẽ , đây cũng là ảo giác, cũng bởi vì giọng của cô dễ , mà bởi vì năng lực chữa trị truyền . Sau khi kiểm tra vết thương của , tiến hành trị liệu đơn giản một phen, thế là hóa giải cơn đau.

“Cảm ơn quân y Cố!” Chiến sĩ nhỏ chút phấn khởi, kính chào cô theo kiểu quân đội.

Bệnh nhân , bệnh nhân kế tiếp tới cửa.

Tuy rằng sớm quân khu 8 đông , nhưng cho tới trưa, dường như bệnh nhân lui tới hề gián đoạn. Bị bệnh chiếm đa , cơ thể thương cũng ít, còn đến kiểm tra vết thương cũ, tóm đủ loại.

Tới gần giữa trưa, y tá quân đội trẻ tuổi tiến hỏi: “Bác sĩ Cố, cần lấy một phần cơm cho cô ?”

Cố Nguyệt Hoài xem thời gian, đang gật đầu, bỗng một tiếng còi báo động chói tai vang lên. Con ngươi của cô co , dậy về phía y tá quân đội trẻ tuổi đang đổi sắc mặt: “Xảy chuyện gì ? Đây là tiếng động gì?”

Thời gian cô đến quân khu quá ngắn, nhiều thứ vẫn còn xa lạ, nhưng vẻ mặt y tá quân đội thì chuyện xảy .

Y tá quân đội vội vã : “Là bệnh nhân khẩn cấp, hôm nay là lúc huấn luyện biển, lúc dễ xảy chuyện nhất.”

Trong lòng Cố Nguyệt Hoài thấy nặng nề, cau mày: “Huấn luyện biển sẽ xảy chuyện gì?”

“Khu vực biển rộng lớn, lúc huấn luyện biển thường xuyên sẽ xảy tình trạng sinh vật biển đốt, cắn cho thương. Hơn nữa hiện tượng còn thường xuyên, gặp loài độc thì còn đỡ, một khi gặp sinh vật độc thì cũng kiên trì tới phòng y tế nữa.”

Nguyệt

Y tá quân đội tiếng cảnh báo chói tai, sắc mặt trắng bệch, nhưng vẫn theo lời mà giải thích cho Cố Nguyệt Hoài.

Bỗng dưng, ánh mắt biến đổi, nhanh chóng chạy ngoài phòng y tế: “Thật sự là huấn luyện biển xảy chuyện!”

Cố Nguyệt Hoài cũng dám trì hoãn, theo phía y tá quân đội chạy ngoài, quả nhiên thấy một đám vây quanh chạy về phía phòng y tế, thậm chí một mang tới, hiển nhiên mất ý thức.

Ánh mắt cô lướt qua đám , nhanh bắt Yến Thiếu Ngu.

Khi thấy Yến Thiếu Ngu ôm lấy cánh tay, m.á.u tươi tuôn trào, trong lòng cô thấy vô cùng căng thẳng. Chỉ thấy hai hàng lông mày của khóa chặt, vẻ mặt đẽ hiện vẻ căng thẳng, ánh mắt di chuyển mấy chiến hữu đang hôn mê bất tỉnh.

Cô cũng tiến lên, quân y, nhiệm vụ hàng đầu là cứu viện bệnh nhân tình huống nguy cấp hơn. Mặc dù trong lòng vô cùng lo lắng, nhưng cô vẫn tùy tiện tiến lên. Chiến trận mắt quá lớn, một quân y mới như cô thể mặt dẹp loạn.

Trưởng quan cầm đầu là một đàn ông trung niên xa lạ nhưng quân hàm thì cũng là một vị đại tá.

Vị đại tá rõ ràng, còn phòng y tế la lên: “Mau gọi quân y Triệu tới!”

 

Loading...