Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam - Chương 92

Cập nhật lúc: 2025-02-25 13:08:09
Lượt xem: 948

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Những năm bảy mươi, điều kiện của nhân viên y tế hạn chế, tất cả các thiết y tế đều là những máy móc cũ kĩ, nhưng dù , giá cả cũng đắt đỏ. Và vì máy gây mê và máy theo dõi nên phẫu thuật dựa kinh nghiệm của bác sĩ.

Cố Nguyệt Hoài đau đầu.

Vốn nợ một trăm bốn mươi tệ ở bên ngoài, giờ thêm một khoản nợ bất ngờ khác là một trăm ba mươi lăm tệ sáu hào.

Cô hít một thật sâu, hơn một trăm tệ, cũng thể thu xếp ngay , chỉ thể vay.

tìm ai vay tiền?

Đầu tiên, cô nghĩ đến họ hàng nhà họ Cố, bác cả và cô hai đều việc trong một nhà máy huyện, nhưng lúc xây nhà từng mở lời vay tiền, đến nay vẫn trả, dựa theo tính cách của họ chắc chắn sẽ cho vay nữa.

Cô cả?

coi nhà họ Cố như rác rưởi tránh càng xa càng , thể hào phóng cho vay tiền?

Hạ Lam Chương?

Dù ở kiếp kiếp , cô đều nhiều bạn bè, nếu duy nhất khả năng chính là Hạ Lam Chương, hôm qua mới hào phóng cho cô một tờ Đại đoàn kết*.

*Là loại tiền giấy mệnh giá lớn nhất do Trung Quốc phát hành ngày 10 tháng 1 năm 1966.

Tuy nhiên cô với , dù Hạ Lam Chương bụng nhưng cô thể hỏi vay nhiều tiền như ?

Cố Nguyệt Hoài nghĩ đến bốn hộp bảo bối trong gian Tu Di, một cảm giác lo lắng và bất an khi bảo vật mà dùng .

Cố Nguyệt Hoài cúi đầu, cảm thấy vô cùng áp lực, nhưng nghĩ đến Cố Duệ Hoài còn đang giường bệnh chờ đợi, cô hít một thật sâu, vội vàng chạy ngoài trạm y tế, tìm thấy Vương Bồi Sinh đang trông xe bò.

“Chủ nhiệm Vương! mượn ông chút tiền, vết thương của hai cần phẫu thuật, chi phí phẫu thuật hơn một trăm, bây giờ thực sự nhiều tiền như , ông thể…” Cố Nguyệt Hoài cắn chặt răng, một hết.

Vương Bồi Sinh khuôn mặt tái mét, bất lực của Cố Nguyệt Hoài, khó xử : “Tiểu Cố, nhiều tiền như . Hay là như , trong nhà còn hơn ba mươi tệ, cô chờ ở đây, về nhà lấy cho cô!”

Nói xong, Vương Bồi Sinh vội vàng thúc bò về.

Cố Nguyệt Hoài bóng lưng của ông, trong lòng tràn đầy cảm kích, nhưng mà hơn ba mươi tệ cũng đủ, cộng thêm hơn hai mươi tệ cô, vẫn còn thiếu tám mươi tệ!

Cô cau mày, chuẩn chuyện với bác sĩ, xem tiền còn thể thư thả vài ngày , tiên phẫu thuật, vết thương thể để lâu .

Cố Nguyệt Hoài đầu, thì thấy một bóng dáng xa lạ quen thuộc.

Đó là một phụ nữ tầm năm mươi tuổi, mặc một chiếc áo khoác quân đội màu xanh lá, chân đôi giày da, dáng cao ráo, cân đối, khóe mắt những nếp nhăn mờ, từ ấn đường hình chữ xuyên thể thấy tính tình .

Cô cả?!

Cố Nguyệt Hoài ngờ rằng khi sống , cô gặp tiên là bác cả cô hai mà là cô cả.

Kiếp , khi từng nhà họ chết, bác cả và cô hai vẫn còn chút tình cảm vài gửi lương thực cho họ, nhưng bà chẳng quan tâm, coi như như họ.

mà cũng bình thường, vì mà nhà họ đắc tội chính là Điền Tĩnh, lúc đó Điền Tĩnh gả cho con trai chủ tịch tỉnh, tương lai cá chép hóa rồng cô cả thể vì một gia đình nhỏ bé như họ mà đắc tội với Điền Tĩnh ?

Những chuyện kiếp lướt qua trong đầu Cố Nguyệt Hoài, cô cũng nghĩ nhiều, vì hai, cô nắm lấy cơ hội.

Cô nhất định cứu !

Cố Nguyệt Hoài lấy hết can đảm chạy tới chặn mặt Cố Kim Phượng: “Cô cả!”

Cố Kim Phượng sửng sốt, khi thấy rõ khuôn mặt của Cố Nguyệt Hoài, sắc mặt bà trầm xuống, ánh mắt đầy ghét bỏ : “Ai là cô của cô? Cô dừng bậy!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-ngay-ket-hon-voi-tra-nam/chuong-92.html.]

Đứa thứ hai kêu bà một tiếng cô cả bà còn thể miễn cưỡng đáp , còn đứa thứ tư thì…bà họ hàng như ?

Cố Nguyệt Hoài quan tâm đến sự khinh thường, chán ghét của bà , chỉ : “Đồng chí Cố, …”

Cố Kim Phương lùi nửa bước, giữ cách với Cố Nguyệt Hoài, lạnh lùng : “Đợi ! họ Cố, tên là Nhiếp Bội Lan! Nếu cô vay tiền, khuyên cô đừng mở miệng, đừng cản đường , tránh !”

Cố Nguyệt Hoài đột nhiên khựng , Nhiếp Bội Lan? Vì cắt đứt quan hệ, đến cả tên bà cũng đổi luôn?

đến như , giờ mà mở miệng vay tiền cũng chỉ rước lấy nhục.

Nhiếp Bội Lan phủi bụi tay áo, vẻ mặt chán ghét, vòng qua Cố Nguyệt Hoài .

Có lẽ do tiếng chuyện của họ quá lớn, xung quanh vài tiếng xì xào, Cố Nguyệt Hoài mím môi, nghĩ nhiều nữa, xoay tìm bác sĩ.

Lúc , một giọng vui mừng của một trai trẻ tuổi vang lên: “Đồng chí Cố?”

Cố Nguyệt Hoài đầu, thấy ánh mắt trong sáng chân thành của Hạ Lam Chương, cô mím môi, mặc dù trải qua nhiều chuyện, nhưng giờ phút , trong lòng cô xuất hiện những cảm xúc ngổn ngang lẫn lộn.

“Đồng chí Cố, ở đây?” Hạ Lam Chương bước nhanh về phía cô, vui vẻ .

…” Cổ họng Cố Nguyệt Hoài khô khốc, mở miệng .

Hạ Lam Chương liếc một cái thấy đôi mắt cô đỏ hoe cùng tờ giấy tay cô: “Có cô gặp chuyện gì khó khăn đúng ? Không , cô , nếu giúp nhất định sẽ giúp cô!”

Cố Nguyệt Hoài nghẹn , ngẩng đầu khuôn mặt tuấn tú của Hạ Lam Chương, từ khi nào nhớ đến tên của .

Hạ Lam Chương là bạn của !

Cô từng tình cờ nhắc đến cái tên , chỉ hai là đồng đội trong quân đội và mối quan hệ thiết.

Nghĩ đến đây, Cố Nguyệt Hoài hít một thật sâu, nén nước mắt sắp trào : “Đồng chí Hạ, chó sói cắn chân, cần phẫu thuật, chi phí phẫu thuật còn thiếu tám mươi tệ, …”

Hạ Lam Chương thấy đôi mắt mèo của Cố Nguyệt Hoài rưng rưng, cau mày : “Đưa tờ giấy cho , để nộp.”

Cố Nguyệt Hoài còn kịp phản ứng, lấy tờ giấy từ trong tay cô, đến chỗ y tá để nộp viện phí.

Khuất núi sông liền lối nẻo, bờ hoa liễu hiện thôn trang*.

*Trích Du Sơn Tây Thôn của Lục Du, câu thơ dùng để chỉ những việc tưởng chừng hết hy vọng , nào ngờ mở hướng giải quyết mới còn hơn cái cũ.

Bờ vai lớn lắm của Hạ Lam Chương như một thái cực đối lập với bóng lưng tuyệt tình của cô cả.

Rất nhanh, Hạ Lam Chương thanh toán xong viện phí, trả tờ giấy đóng dấu cho Cố Nguyệt Hoài: “Đã thanh toán , cô mau cầm , đừng chậm trễ ca phẫu thuật của trai cô.”

Cố Nguyệt Hoài nhận lấy tờ giấy, cúi với Hạ Lam Chương, giọng trong trẻo như suối mang theo sự ơn: “Cảm ơn , đồng chí Hạ, nhất định sẽ nhanh chóng trả tiền cho ! Trả cả gốc lẫn lãi!”

Hạ Lam Chương hoảng hốt, chăm chú Cố Nguyệt Hoài, do dự một lúc dịu dàng : “Mau !”

“Cám ơn !” Cố Nguyệt Hoài cảm ơn, dám chậm trễ, xoay vội tìm bác sĩ.

Hạ Lan Chương theo bóng lưng xa dần của cô, đột nhiên mỉm .

Lúc , bạn cùng Hạ Lan Chương tới, vỗ vai , về hướng đang , nghi ngờ : “Lam Chương? Cậu đang ? Mau nhanh lên! Lão Thôi đang chờ chúng đấy!”

Hạ Lam Chương chợt tỉnh táo , chắn tầm của bạn , kéo nhanh chóng lên tầng: “Ừ, thôi, thôi!”

Nguyệt

 

Loading...