Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam - Chương 94

Cập nhật lúc: 2025-02-25 13:09:11
Lượt xem: 1,048

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5VKnCdLkz0

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vừa thấy Cố Chí Phượng và Cố Nguyệt Hoài trở về từ cửa phòng mổ, Vương Bồi Sinh vội vàng chạy ngay.

Vương Bồi Sinh móc một xấp tiền gói kĩ trong giấy báo khỏi túi quần, đưa cho Cố Nguyệt Hoài: “Tiểu Cố , đây, hãy cầm lấy tiền . Ba mươi lăm đồng, nhiều thì chú kiếm , nhà cháu cứ nhận mà dùng trong lúc cấp bách.”

Cố Nguyệt Hoài cái trán mướt mồ và bộ dạng thở hổn hển của Vương Bồi Sinh, trong lòng cô khỏi cảm động.

Trên đời chung quy vẫn còn một vài , như Hạ Lam Chương, như Vương Bồi Sinh, bọn họ bằng lòng chìa tay giúp đỡ cô ngay lúc . Cô sẽ khắc ghi món ân tình , cố gắng báo đáp hết sức !

Cố Nguyệt Hoài nhận món tiền , cô cúi nửa , : “Cảm ơn chú, cháu cần đến tiền nữa , cháu vay . Vất vả cho chú , chạy một chuyến tới đây.”

Nghe , Vương Bồi Sinh phất tay áo: “Cháu khác khí gì, vất vả. Chúng ở cùng đại đội, chú thể trơ mắt nhà cháu gặp chuyện may ?”

Dứt lời, ông với Cố Chí Phượng: “Thôi, , chăm bẵm thêm là thôi!”

Cố Chí Phượng gật đầu, than thở: “Ôi trời ơi!”

Không qua bao lâu, cửa phòng mổ bật mở, bác sĩ đeo khẩu trang ngoài, y tá cũng đẩy Cố Duệ Hoài theo.

“Vết thương khâu nối thoả . Mấy ngày tới truyền kháng sinh.” Bác sĩ dặn dò rời .

“Mọi theo qua đây.” Y tá đưa mắt nhà xung quanh, đẩy giường bệnh phòng bệnh. Tuy là phòng bệnh nhưng nó chỉ là một đại sảnh ngăn bằng rèm để chia thành từng gian nhỏ mà thôi.

Trong đại sảnh khá đông , đều là nhà bệnh nhân.

Có lẽ thuốc mê vẫn tan hết, Cố Duệ Hoài vẫn tỉnh.

Sắc trời bên ngoài tối sầm .

Cố Nguyệt Hoài : “Cha, cả, hai và chủ nhiệm Vương hãy về . Tối nay con và ba sẽ ở đây chăm hai.”

Thấy , Cố Chí Phượng chau mày, kịp phản đối thì Cố Đình Hoài lên tiếng : “Bé, em và cha về . Anh và ba ở , sáng sớm mai sẽ về .”

Cố Nguyệt Hoài ngừng : “Vậy thì bà và cha về nhà . Anh ba, sáng mai đến đây đổi ca với cả.”

Nguyệt

Cố Tích Hoài trầm ngâm một chốc, gật đầu.

Trước giờ Cố Tích Hoài luôn coi thông minh nhất nhà, nhưng khi gia đình xảy việc lớn, bất ngờ nhân bản chẳng quyết định gì, chỉ thể chi phối. Vả , còn chỉ huy bởi đứa em gái xưa nay luôn hiểu chuyện.

Cảm giác … Quả thực phức tạp, khó thành lời.

Cố Chí Phượng lớn tuổi, cơ thể cũng còn khoẻ mạnh, thích hợp để chăm bệnh. Bản ông cũng điều đó, rốt cuộc chỉ thể hờn dỗi xe bò trở về đại đội sản xuất Đại Lao Tử với Cố Tích Hoài.

Người , gian phòng nhỏ còn quá nhỏ nữa.

Cố Nguyệt Hoài : “Anh cả đói ? Em mua cái gì ăn nhé?”

Cố Đinh Hoài khổ: “Chúng còn chẳng nổi phiếu lương thực, mua đồ ăn kiểu gì đây? Không , đói, nhưng em…”

Cố Nguyệt Hoài im bặt, tiền, nhưng đúng là phiếu lương thực.

Dạo gần đây, phiếu lương thực là mua cơm, nhà ăn của trung tâm y tế xã cũng yêu cầu phiếu .

Đột nhiên, Cố Nguyệt Hoài dường như sực nhớ điều gì. Cô kéo rèm bỏ ngoài, quan sát một vòng, tìm một nhà bệnh nhân dùng sáu hào để đổi lấy mấy chiếc phiếu lương thực.

Cô chào Cố Đình Hoài một tiếng, xoay rời khỏi phòng bệnh, chuẩn tới nhà ăn mua cơm.

Trước khi , cô đợi ở nơi vay tiền Hạ Lam Chương. Do tình hình đó khẩn cấp nên cô thể hiện lòng ơn một cách tử tế. Đến khi ca mổ thành, cô mới thời gian để lời cảm ơn, nhất là thêm một cái giấy nợ nữa.

Cố Nguyệt Hoài nghĩ đến đây thì đầu, lập tức bắt gặp một đám thanh niên đang xuống cầu thang.

Hạ Lam Chương cũng trong đó. Khí chất của đơn thuần giản dị, bộ dạng tuấn tú, hề lạc lõng giữa một đám thanh niên xuất chúng. Tuy , Cố Nguyệt Hoài hề Hạ Lam Chương mà là quan sát trai đang ở bên cạnh .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-ngay-ket-hon-voi-tra-nam/chuong-94.html.]

Người gương mặt chính trực, mày rậm mắt to, khi ngẩng mặt lên sẽ toát vẻ chất phác và hiền lành.

Chất phác?

Cố Nguyệt Hoài chút buồn . Sau một kiếp , ai rõ cái tính khó ưa và đê hèn của gã bằng cô.

Thôi Hoà Kiệt.

“Đồng chí Cố!” Hạ Lam Chương phát hiện Cố Nguyệt Hoài nhanh. Anh đẩy Thôi Hoà Kiệt đang bá vai , rảo bước tiến tới mặt Cố Nguyệt Hoài: “Anh của cô ? Không chứ?”

Cố Nguyệt Hoài bừng tỉnh, rảnh suy nghĩ quá nhiều.

Cô mỉm , với Hạ Lam Chương: “Cảm ơn đồng chí Hạ. Ca mổ của thành công, đây chỉ cần điều dưỡng tử tế là . Anh thì ? Đến trung tâm y tế xã gì?”

Hạ Lam Chương ánh mắt quan tâm của Cố Nguyệt Hoài, lòng ấm lên.

Anh xua tay, định trả lời thì đằng một giọng lấc cấc vang lên: “Ơ, lão Hạ, ai thế ? Sao từng gặp? Cậu cũng chẳng giới thiệu cho chúng ?”

“Phải đấy lão Hạ, đúng là thành thật, giấu cơ đấy.”

“Ha ha ha, lão Hạ đỏ mặt ?”

Vẻ mặt Hạ Lam Chương chút mất tự nhiên, đầu xua đuổi đám bạn bè ồn ào : “Đi , qua một bên, mấy ngoài chờ .”

Thôi Hoà Kiệt Hạ Lam Chương đưa mắt quan sát Cố Nguyệt Hoài đang đợi ở một bên. Anh mắt gã loé lên, chẳng đang toan tính điều gì.

Gã ngăn , : “Được , hóng hớt , thôi.”

Khi bọn họ rời , Hạ Lam Chương mới bình tĩnh .

Anh đầu Cố Nguyệt Hoài, thấy cô vẫn tỏ bình tĩnh, hề ngại ngùng đỏ mặt vì mấy lời trêu ghẹo của đám bạn . Anh thở phào nhẹ nhõm, đồng thời hiểu chút hụt hẫng trong lòng.

Nghĩ tới chủ đề đó, Hạ Lam Chương : “Một bạn trật eo nên tới viện khám, tới đây đón .”

Cố Nguyệt Hoài gật đầu, suy tư một chút hỏi: “Đồng chí Hạ, bút ?”

“Bút? Có… Có.” Hạ Lam Chương gật đầu, gỡ chiếc bút máy đang cài túi áo, đưa cho Cố Nguyệt Hoài.

Cố Nguyệt Hoài nhận bút, lấy một chiếc khăn tay khỏi túi, đặt lên tay, dùng bút máy lên đó mấy dòng, đó đưa khăn và bút máy cho đối phương: “Giấy nợ, sẽ sớm trả tiền cho .”

còn việc đây. Đồng chí Hạ cũng mau về thôi, đừng để bạn sốt ruột chờ đợi.”

Nói xong, Cố Nguyệt Hoài rời ngay.

Hạ Lam Chương vươn tay định ngăn cô , nhưng Cố Nguyệt Hoài bỏ quá nhanh, nhoắng cái chẳng thấy bóng dáng .

Anh mở khăn tay, chữ lưu loát đó, nét bút sắc sảo, chút ngạc nhiên.

Nét bằng bút máy thế chứng tỏ cô mù chữ thất học. Hơn nữa, chữ quá bắt mắt, mạnh mẽ, giàu uy lực như cây tùng. Nếu nào , họ sẽ tưởng những chữ là do nam giới .

Bên mỗi hai câu:

Giấy vay nợ

Hôm nay mượn đồng chí Hạ Lam Chương một trăm ba mươi lăm tệ. Mười ngày sẽ trả cả gốc lẫn lãi.

Người mượn tiền: Cố Nguyệt Hoài.

Thời gian: 23/10/1972.

Hạ Lam Chương ngắm nghía tờ giấy vay nợ, nhíu mày, một lúc lâu mới khổ, cất khăn tay trong túi áo.

 

Loading...