“Mẹ ơi, Tiểu Ngũ  nhặt củi đây.”
“Ừ,  , nhưng đừng chạy quá xa.”
“Vâng ạ.” Ngũ Nha đeo cái gùi nhỏ  lưng, cắm cúi cong m.ô.n.g nhặt từng cành củi khô.
Đỗ Tiểu Oánh   sâu  bên trong, nhưng   yên tâm về con gái, đành cùng   quanh quẩn ngoài sườn núi, thỉnh thoảng ngẩng đầu  con.
Cô để ý thấy Tiểu Diệc ở  xa, từ túi áo lôi  viên kẹo trái cây. Ngay  đó, Trí thức Hà    tới.
Một cao một thấp    gì với , nhưng gương mặt đều mang theo nụ  nhạt.
Trí thức Hà vô tình liếc mắt, bắt gặp   cách đó  xa. Anh ngẩn  một giây,  lập tức mỉm  gật đầu, cúi xuống nhặt nhánh cây, nhanh chóng rời .
Đỗ Tiểu Oánh mím môi. Nếu cô   nhầm thì ngay khoảnh khắc đó, trong mắt Trí thức Hà thoáng qua một tia lúng túng.
“Thím,  thím  tới đây?”
“Tiểu Diệc, con cất kẹo , đói thì lấy  ăn. Lần  nhờ con, cảm ơn con nhé.” Đỗ Tiểu Oánh hạ giọng, “Con với Trí thức Hà quen  lắm ?”
Đôi mắt đen của Tiểu Diệc chớp một cái,  cúi đầu, “Không  … ,   là  duy nhất ngoài thím  chê con.”
Đỗ Tiểu Oánh liếc về phía bóng lưng đang dần xa,   đứa trẻ đang cúi đầu, trong lòng lập tức sinh  cảnh giác.
Dáng vẻ quen thuộc khi  chuyện ban nãy, tuyệt đối  giống kiểu  .  Trí thức Hà mới xuống nông thôn  mấy tháng thôi.
“Mẹ~”
Nghe con gái nhỏ gọi, cô vội dặn khẽ: “Tiểu Diệc, cất kỹ kẹo , đừng để ai  thấy.”
“Vâng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-trong-sinh-da-bay-dam-chau-vo-on-het-long-nuoi-con-gai/chuong-144.html.]
Tiểu Diệc gật đầu thật mạnh, trong mắt thoáng hiện lên vẻ áy náy, nhưng nghĩ tới lời dặn của ông,   cắn môi nuốt hết những điều  .
“Mẹ ơi, Tiểu Ngũ khát nước~” Ngũ Nha kiễng chân, với tay tìm cái bình nước   .
Đỗ Tiểu Oánh nhanh tay tháo bình, mở  đưa tới miệng con.
Ngũ Nha ôm cái bình to hơn cả mặt , ừng ực uống mấy ngụm, đôi mắt sáng long lanh, “Mẹ ơi, ngọt ghê~”
Nhìn khuôn mặt đáng yêu của con, trái tim Đỗ Tiểu Oánh như tan chảy. Cô hôn lên má con một cái, “Đi thôi, tối về   bánh bao thịt heo khoai tây cho Tiểu Ngũ nhé.”
“Wow~ Mẹ là tuyệt nhất~” Ngũ Nha mở to đôi mắt lấp lánh, tràn ngập tình yêu với .
Đỗ Tiểu Oánh mềm lòng đến mức  chịu nổi, vòng tay ôm chặt lấy con, “Tiểu Ngũ,  nhất định sẽ bảo vệ con cả đời , để con  lớn lên bình an hạnh phúc!”
“Tiểu Ngũ thích  nhất~”
Nỗi chua xót nơi chóp mũi  dâng lên   câu  của con gái  bật . Cô chọc nhẹ  mũi con, “Con bé ~ hôm qua còn  thích bố nhất, hôm    thích chị cả nhất…”
Ngũ Nha che miệng  khúc khích.
“Gù gù gù——”
“Kẽo kẹt——”
Cánh cửa gỗ cũ nát mở hé , thò  một cái đầu nhỏ, “Thím ơi?”
Đỗ Tiểu Oánh đưa cho  bé một gói bánh bao còn ấm,  bọc bằng giấy báo, “Đây là thím , con mang  ăn với ông .”
Chưa đợi Tiểu Diệc phản ứng, cô  xoay  chạy mất, một mạch về tới nhà .
“Tiểu Diệc  thế?”