“Ý em là  đây chị cho em ít đường đỏ mà em đều  uống ?”
Vương Phượng Lai , đưa tay xoa bụng:
“Em vẫn khỏe mà,  thể lãng phí thứ quý giá như thế.”
“Thế còn Xuyên Tử, nó đó mặc kệ em, tự  lén uống hết ?”
“Không,   , chồng em    như .” Vương Phượng Lai vội xua tay. “Em chỉ nghĩ  ăn ít  một chút, để  cho Xuyên Tử với con uống.”
Đỗ Tiểu Oánh bất đắc dĩ thở dài, chân thành khuyên nhủ:
“Ngốc ạ, phụ nữ sinh con chẳng khác nào một chân bước  Quỷ môn quan, em  gầy yếu thế , lỡ mà khó sinh, băng huyết thì ?
Nếu em xảy  chuyện, bỏ  Xuyên Tử với mấy cha con, họ   thế nào? Dù em  nghĩ cho bản  thì cũng  nghĩ cho chồng con chứ.”
“Thật… thật thế ?”
Thấy Vương Phượng Lai sợ đến mặt mày tái nhợt, Đỗ Tiểu Oánh vội chạy  nhà pha cho cô một ly nước đường đỏ.
...
Đỗ Tiểu Oánh thở dài. Dù ở thời nào  nữa, chỉ cần phụ nữ  lấy chồng sinh con, thì trái tim liền đặt hết  chồng con, chịu đựng   gian khổ.
Tống Quốc Lương dắt xe đạp đến  mái hiên: “Vợ , đang yên đang lành   thở dài ?”
“Anh dạo   gặp vợ Xuyên Tử ?”
Tống Quốc Lương lắc đầu:
“Anh tan ca là về nhà luôn, trong làng dạo  ai cũng bận tích trữ củi với hàng hóa mùa đông, ngay cả Xuyên Tử với Nhị Ngưu  cũng chẳng mấy khi gặp.”
“Có chuyện gì ?”
Đỗ Tiểu Oánh :
“Anh  thấy Phượng Lai ,  gầy đến mức chẳng còn hình dáng, em sợ cô  khó sinh lắm!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-trong-sinh-da-bay-dam-chau-vo-on-het-long-nuoi-con-gai/chuong-146.html.]
“Cái gì?”
“Em  chuyện  cũng là   nhắc nhở Xuyên Tử. Nhìn qua là  Phượng Lai thiếu chất dinh dưỡng, lỡ xảy  chuyện thì  hối hận cũng  kịp. Đường đỏ em đưa mà cô   nỡ uống, chỉ  để  cho chồng con.”
Nghe , sắc mặt Tống Quốc Lương cũng trầm xuống, đôi mắt đen thẳm  sang  vợ đầy lo lắng bên cạnh, chậm rãi mở miệng:
“Hồi , lúc em sinh mấy đứa nhỏ, cũng  nguy hiểm  ?”
Đỗ Tiểu Oánh khựng , liếc  gương mặt tràn đầy áy náy của chồng, trong đầu nhớ  cảnh tượng khi sinh con.
“Hồi Đại Nha mới  đời, bố   thấy là con gái thì chán ghét, chẳng thèm liếc . Sau đó Nhị Nha, Tam Nha, Tứ Nha, Ngũ Nha  lượt sinh , họ càng chẳng buồn để mắt. Ngày sinh con xong, em   xuống ruộng  việc.
Sau  Đại Nha, Nhị Nha lớn hơn một chút thì mới giúp em trông mấy đứa nhỏ. Giờ nghĩ , em cũng     vượt qua  những ngày đó như thế nào.”
“Vợ ơi, là    với em,  thể về chăm sóc em lúc sinh nở.” Trái tim Tống Quốc Lương nhói đau, thương xót và hối hận vô cùng.
Đỗ Tiểu Oánh lắc đầu:
“Anh ở trong quân đội, em  trách , chỉ hận sự độc ác của nhà họ Tống.”
“Hồi đó,  sinh xong Nhị Nha, Đại Nha còn nhỏ xíu,    thúc em  . Miệng thì bảo sẽ trông hộ con, nhưng lúc em về chỉ thấy Đại Nha   giường , còn Nhị Nha thì biến mất. Em suýt thì phát điên, cuối cùng tìm thấy con ở trong chuồng lợn, bụng đói  thút thít. Em  dám nghĩ, những năm , lợn ăn trẻ con chẳng  chuyện hiếm …”
“Bịch!” Tống Quốc Lương giáng một nắm đ.ấ.m mạnh xuống tường, đôi mắt đỏ ngầu:
“Từ nhỏ đến lớn   bố  thiên vị  cả, nhưng  ngờ họ…  tàn nhẫn đến mức  với con cái!”
...
Xuyên Tử   đàn ông  mắt đang trầm mặc, trong khoảnh khắc như  về thời thơ ấu. Khi ,  Quốc Lương  bác Tống đánh đập đầy thương tích, chỉ lặng lẽ kéo  và Nhị Ngưu  bên bờ ruộng, ngước lên   trời.
“Anh Quốc Lương, em nhớ , là em – thằng chồng    tròn trách nhiệm. Sau  em sẽ ở nhà nhiều hơn, chăm sóc vợ con thật .”
Tống Quốc Lương thở dài: “Xuyên Tử,  chỉ mong em   đừng  hối hận.”
“Anh Quốc Lương, thế còn  thì ? Anh xuất ngũ chuyển ngành,  hối hận ? Không còn  ở  chiến trường mà  yêu, cống hiến cho đất nước nữa.”
“Anh nay  33 tuổi, đời   mấy  ba mươi ba. Nửa đời ,  chỉ  ở cạnh, bù đắp cho vợ con thôi.”