Lửa bùng lên, chiếu sáng cả bầu trời đêm đen kịt.
Mọi   ánh lửa bập bùng  kho, ai nấy mặt mày trắng bệch.
“Xong ,  Quốc Lương còn ở bên trong!”
“Còn ngây   gì, mau cứu hỏa !”
Đám  luống cuống  cứu hàng  dập lửa.
 lúc , một bóng  ôm đồ lao  ngoài…
…..
Sáng hôm , trời  hửng sáng.
Đỗ Tiểu Oánh giơ tay xoa mí mắt , trong lòng chẳng hiểu  cứ thấy bồn chồn bất an.
“Mẹ, ăn cơm thôi ạ.”
Đỗ Tiểu Oánh  thương  bất lực:
“Đại Nha, Nhị Nha, sáng sớm thế  hai đứa  cần dậy sớm ,  dậy nấu cơm là  . Các con đang tuổi lớn, ngủ thêm một chút cũng .”
Nhị Nha nhíu chặt mày nhỏ:
“Mẹ, bố  ở nhà thì con càng  thể lười biếng. Nếu  bắt con ngủ nướng,  vận động, cả ngày con sẽ thấy khó chịu lắm.”
Đại Nha cũng gật đầu:
“Mẹ, con quen , đến giờ là tự thức. Nếu   cho con  đồng  việc, con cũng chẳng  yên .”
Đỗ Tiểu Oánh khẽ thở dài:
“Được , mệt thì nghỉ, trong nhà còn   lo.”
“Vâng ạ!”
Bữa sáng chỉ  bánh ngô hôm qua ăn kèm cháo bột ngô và dưa muối.
“Kỳ lạ thật, bình thường giờ  bố  về , hôm nay  vẫn  thấy.”
“Chắc ở đơn vị  việc gì thôi, mau ăn .”
Miệng thì  , nhưng trong lòng Đỗ Tiểu Oánh  cứ thấp thỏm lo lắng. Mí mắt   ngừng giật, khiến chị  khỏi bất an.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-trong-sinh-da-bay-dam-chau-vo-on-het-long-nuoi-con-gai/chuong-149.html.]
Ngay  đó, chị  tự trấn an,  lẽ xe đạp  xì lốp, chắc   đang  đường về.
Ăn xong bữa sáng, rửa nồi, cho đàn gà năm con ăn, mấy  con cùng  khỏi nhà.
Đỗ Tiểu Oánh tiễn bốn cô con gái cõng giỏ tre, ríu rít  học,  bế Ngũ Nha, như thường lệ chờ  con Lưu Đại Cước cùng  lên núi.
“Tiểu Oánh,  vẫn  chỗ hôm qua nhé.”
“Ừ.”
Hai   bước  rừng sâu thì ngay  đó,  cửa nhà họ Tống xuất hiện một thanh niên mặc bộ quần áo bảo hộ xanh lam, đẩy xe đạp, vẻ mặt đầy lo lắng.
“Đồng chí, cho hỏi chị  thấy vợ của Tống Quốc Lương ?”
“Ôi chao, giờ  chắc  lên núi nhặt củi . Cậu tìm chị dâu   gì ?” Người lên tiếng chính là Triệu Đào Hoa, vợ Lý Nhị Ngưu, đang đeo giỏ tre chuẩn  lên núi.
Thấy đối phương dáng vẻ vội vàng, cô vội :
“Vậy  chờ nhé,  cũng lên núi,  giúp gọi chị  xuống.”
“Được, phiền đồng chí nhanh một chút,   việc gấp.”
“Được .”
Triệu Đào Hoa  ,  thì thầm: “Nhìn quần áo chắc là  ở đơn vị của  Quốc Lương .”
Nào ngờ lên núi tìm một vòng vẫn chẳng thấy , chỉ gặp Ngũ Nha với mấy đứa nhỏ như Nguyệt Nha.
“Ngũ Nha,  cháu ?”
Ngũ Nha non nớt đáp:
“Mẹ với thím  rừng hái đồ .”
“Trời ơi, thế  thì   !” Triệu Đào Hoa sốt ruột vỗ đùi.
 lúc đang rối bời thì cô nhanh mắt thấy hai bóng  một cao, một thấp bước  từ rừng cây, lập tức mừng rỡ la lớn:
“Chị dâu, cuối cùng chị cũng  ,   lo c.h.ế.t  !”
“Có chuyện gì thế, Đào Hoa?”
Triệu Đào Hoa vội chỉ xuống chân núi:
“Chị dâu,   tìm chị.   quần áo giống hệt đồ lao động  Quốc Lương mặc, chắc là  từ đơn vị   đến. Chị mau về xem  chuyện gì.”
“Được, cảm ơn cô nhiều, Đào Hoa.”