“Chưa ạ.” Mấy chị em đồng loạt lắc đầu.
Đỗ Tiểu Oánh cau mày:
“Không ăn thì  , đừng lo cho bố các con. Bác sĩ  , theo dõi thêm vài ngày nữa là  thể xuất viện. Mau  nấu cơm ăn .”
Đại Nha hỏi:
“Mẹ,  với Tiểu Ngũ ăn ?”
“Ăn ,  ở căn-tin bệnh viện lấy hai món, các con mau nấu mà ăn .” Đỗ Tiểu Oánh    vội vã  nhà thu dọn đồ đạc cần mang lên huyện: chậu rửa mặt, khăn lông, ấm nước… cái gì cũng dùng .
Tam Nha dắt tay Ngũ Nha, khẽ hỏi:
“Tiểu Ngũ, bố  thương thế nào? Có nặng ?”
Ngũ Nha gãi đầu, chớp đôi mắt to đen láy như nho, bàn tay nhỏ ôm lấy cánh tay:
“Cánh tay đau đau, Tiểu Ngũ thổi phù phù là  đau nữa ~”
“Bố  giỏi thật, nếu   bố, e là hợp tác xã cung tiêu thiệt hại lớn !” Nhị Nha  lời em út, đại khái đoán  tình hình, ánh mắt tràn ngập ngưỡng mộ.
“Bố  là  hùng! Sau  con cũng  học theo bố,  một đại  hùng.”
Đại Nha nhíu mày, còn  kịp  thì thấy   , sắc mặt   .
“Nhị Nha, giúp  thì nhất định  đảm bảo an  cho bản  , tuyệt đối   liều mạng,  rõ ?”
“Con nhớ lời  ?”
Nhị Nha hiếm khi thấy  nghiêm khắc như thế,  sững ,  gật đầu thật mạnh: “Mẹ, con nhớ .”
Đỗ Tiểu Oánh ôm con gái, giọng dịu xuống:
“Mẹ chỉ là một  đàn bà nông thôn bình thường, chẳng hiểu đạo lý cao xa gì, chỉ mong các con  bình an, khỏe mạnh.”
Nhị Nha cắn môi: “Mẹ, con nhớ .”
“Được , bố các con vẫn còn trong viện, buổi chiều  học nhớ khóa cửa cẩn thận.”
“Vâng,  yên tâm, ở nhà  con .”
“Có chuyện gì thì  thể tìm thím Lưu, chú Xuyên Tử  chú Nhị Ngưu. Giờ  đưa Tiểu Ngũ  .”
“Vâng ạ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-trong-sinh-da-bay-dam-chau-vo-on-het-long-nuoi-con-gai/chuong-154.html.]
...
Trong lòng lo lắng chồng  vệ sinh một  bất tiện, nên xe đạp của cô phóng vùn vụt, bàn đạp như sắp tóe lửa.
Bệnh viện huyện.
Đỗ Tiểu Oánh mất 2 xu gửi xe đạp  nhà xe  khóa , lúc  hai chân  mỏi nhừ, xách đồ, dắt Ngũ Nha bước  khu nội trú.
“Bố ơi~”
“Ngũ Nha, nhỏ giọng thôi, kẻo  phiền các cô chú đang nghỉ ngơi.”
“Ồ~” Ngũ Nha lập tức lấy tay che miệng, rón rén bước  phòng bệnh.
“Bố ơi~”
Khuôn mặt lạnh lùng, xa cách của Tống Quốc Lương lập tức nở nụ :
“Tiểu Ngũ, vợ .”
“Tỉnh  ?” Đỗ Tiểu Oánh chú ý đến động tác của chồng, vội hỏi:
“Anh    vệ sinh ?”
Tống Quốc Lương  gượng gạo gật đầu:
“Anh tự  .”
“Anh chắc ? Đừng gắng sức.” Đỗ Tiểu Oánh cau mày, lấy chiếc bô  gầm giường .
Tống Quốc Lương ho sặc sụa, vội xua tay:
“Vợ ,  cần,  vẫn nên  nhà vệ sinh thì hơn.”
“Anh   thương , còn sợ cái gì?” Cô    thấy tai chồng đỏ bừng, liền dừng  một chút:
“Tiểu Ngũ,  nào,  đỡ bố  nhà vệ sinh.”
“Vâng, bố cẩn thận nhé.”
...
“Ôi giời ơi,   sống nổi nữa ,   nuôi  một thằng con bất hiếu, lấy vợ quên  chứ!”
“Bà con đến mà phân xử giúp, xem   ? Em chồng  bám  cái bát cơm sắt, một xu cũng chẳng đưa về nhà. Bố  chồng nuôi   lớn bằng từng , bây giờ chỉ  lời con mụ đàn bà chanh chua , coi cả nhà chúng  như kẻ thù.”
“Ôi trời ơi, nuôi  một thằng vong ân bội nghĩa như thế,   sống nữa, đập đầu c.h.ế.t cho xong! Hu hu hu...”