Bà cụ Tống  bệt xuống đất, đập đùi  lóc thảm thiết.
“Ôi ông trời ơi,  tạo nghiệt gì mà nuôi  đứa con vong ân bội nghĩa thế . Anh em ruột thịt thì chẳng  giúp đỡ , tự  thì bám  cái bát cơm sắt ở thành phố,   con vợ độc miệng xúi giục, mặc kệ sống c.h.ế.t cha   ~”
Lưu Lan Hoa vội vàng đỡ  chồng, dùng tay áo chùi mắt, kết quả  chùi liền  nước hành thấm , cay đến đỏ hoe cả mắt, nước mắt ròng ròng chảy xuống.
“Mẹ,  đừng buồn nữa. Không  vợ chồng thằng hai – cái đồ vong ân bội nghĩa  – thì còn  con,  nhà con, với mấy đứa nhỏ phụng dưỡng hai  mà.”
Tống Tử Hạo sụt sịt mũi, vẻ đáng thương  sang cầu khẩn mấy   xem xì xào:
“Các bà, các cô, mau khuyên giúp bà nội cháu . Bà lớn tuổi ,  thế    cho sức khỏe .”
“Hu hu hu... Con ghét thím hai, chú hai. Sao  cứ bắt nạt ông bà nội với bố  con chứ.” Tống Tử Hổ  thút thít.
Tống Tử Sơn cũng gào toáng lên:
“Chú hai thím hai là đồ  xa! Chú hai mỗi tháng kiếm  nhiều tiền như thế, mà ông bà nội ngay cả một quả trứng cũng   mà ăn, suốt ngày còn  thím hai bắt nạt.”
“Ôi dào~”
“Mẹ!” Lưu Lan Hoa nhân lúc  ai chú ý, lén véo  chồng một cái, còn liếc mắt  hiệu.
Bà cụ Tống nước mũi nước mắt tèm lem, đập n.g.ự.c dậm chân:
“Sao cái    khổ thế  chứ...”
“Bên ngoài ồn ào cái gì ?”
“Trưởng phòng, mau  xem . Ở cổng  bà già  ầm lên,  vây đông quá, chặn kín cả cửa mậu dịch .”
“Đi thôi, để thế  ảnh hưởng đến công việc lắm.”
…
“ là đàn bà chẳng  gì, dám hành hạ, bắt nạt cả  chồng,  sợ trời phạt .”
“Thằng con cũng thế, vợ chồng nó đều   loại  lành gì.”
“Bà ơi, bà cứ  tên con trai bà là gì,  ở ? Không thể để loại  lòng  đen tối   bại hoại phong khí .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-trong-sinh-da-bay-dam-chau-vo-on-het-long-nuoi-con-gai/chuong-155.html.]
…
Khóe miệng bà cụ Tống suýt nữa bật  khoái trá, vội nhéo mạnh đùi , cúi gằm đầu, vai run run giả vờ đau khổ.
Lưu Lan Hoa nghiến răng, mạnh tay véo tiếp lên đùi  chồng:
“Mẹ, đừng để lộ sơ hở.”
Bà cụ đau đến nhe răng trợn mắt, len lén liếc con dâu,   gào  bi thương.
“Thật  thằng hai nhà   đây  thế . Từ  khi lấy vợ, con dâu nhà  lúc thì bày trò đòi chia nhà, lúc thì   –  chồng nó – độc ác hà khắc,   gia đình yên . Nó  chỉ đánh  chồng, đánh cả chị em dâu, còn  rêu rao khắp làng chuyện  trong nhà…”
Tống Tử Long đỏ hoe mắt, môi run run vì xót xa:
“Nội, đến nước   mà nội vẫn bênh chú hai thím hai . Chú hai  ở ban bảo vệ của mậu dịch, cơm sắt trong tay mà —”
Nghe thấy xung quanh xôn xao, Tống Tử Long mới nhận   lỡ miệng, vội vàng lấy tay che miệng, lắc đầu lia lịa.
“Nội, con… con  cố ý  lỡ !”
Bà cụ Tống vung tay, dáng vẻ sống  còn gì luyến tiếc:
“Thôi, nội , con   cố tình.”
“Có chuyện gì thế ?”
Thấy mấy  mặc đồ công nhân xanh, chính giữa là một ông lớn tuổi hơn    vây quanh, mắt bà cụ đảo một vòng, lập tức lăn xả nhào tới.
“Lãnh đạo, lãnh đạo ơi, ngài   chủ cho bà già  với~”
Trưởng phòng Trương vội kéo chặt cạp quần, mặt sầm :
“Bà ơi,  gì từ từ , buông tay   nào.”
“Mau, mau đỡ bà lên.”
Bà cụ Tống lảo đảo  dậy, bàn tay lem luốc đưa lên quệt mũi, phẩy một cái, đám nước mũi văng xuống đất.
Mọi  xung quanh đều rùng , ghê tởm mà bĩu môi.