Đỗ Tiểu Oánh thấy n.g.ự.c như nhét một cục bông, nghẹn đến khó thở. Cô hung hăng véo mạnh đùi, đôi mắt nhòe lệ, bước lên một bước, giọng nghẹn ngào:
“Trưởng khoa Trương, một chút về những năm tháng và các con sống ở nhà chồng, sẽ hiểu tại nhất định tách hộ.”
“Từ khi gả cho Quốc Lương, theo lời cha dặn dò: thì hiếu kính bố chồng, thì giúp chị chồng trông mấy đứa cháu. Bố chồng nghỉ mới dám nghỉ, sáng dậy còn sớm hơn gà, tối ngủ muộn hơn cả heo.
là phụ nữ mà việc như đàn ông, chỉ mong kiếm thêm ít công điểm để bố chồng nhàn chút. Về đến nhà giặt giũ, nấu cơm, cho heo cho gà ăn, còn giúp chị chồng trông mấy đứa cháu. Đám cháu cơ bản đều lớn lên lưng cả.
liên tiếp sinh năm đứa con gái, nhà chồng ngày càng dung nổi mấy con , chỉ đánh chửi.
Chỉ khi cả, hai bên nhà đẻ mang thịt đến, mới thấy một nụ . hễ , sắc mặt nhà chồng trở mặt còn nhanh hơn lật sách. Đáng thương cho các con , ngay cả chút nước thịt mà cho cũng chẳng húp lấy một miếng...”
Đây là đầu tiên Tống Quốc Lương chính miệng vợ kể về những ngày tháng ở nhà cũ, đôi mắt kìm nổi xót xa và áy náy, siết c.h.ặ.t t.a.y vợ:
“Tiểu Oánh, tất cả là của .”
Đỗ Tiểu Oánh lắc đầu:
“Sao thể trách ? Khi là quân nhân, giữ vững vị trí, bảo vệ Tổ quốc. Anh mãi mãi là hùng trong mắt con em!”
Nói đến chỗ đau lòng, nước mắt cô như vỡ đê, giọng tràn đầy nỗi chua xót, về phía Trưởng khoa Trương:
“ đối xử với nhà chồng bằng cả tấm lòng, ngay cả mấy đứa con gái cũng hầu hạ đám cháu bên chồng. Vậy mà cuối cùng… bố chồng và chị chồng xúi cháu lừa núi, độc ác đẩy thím nó ngã xuống vách.
Con gái lớn nhà ông bà nội và bác cả, bác dâu cả cấu kết với , định bán cho một lão góa gần bốn mươi tuổi, chỉ để đổi sính lễ cho cháu trai. Nếu tỉnh kịp, thì chút nữa thôi, con gái lớn của mất cả đời trong sạch, —”
Nghĩ đến kiếp kết cục bi thảm của mấy con gái, cảm xúc cô kìm , run rẩy.
Tống Quốc Lương vội ôm lấy vợ, trong mắt đỏ hoe, cảnh tượng trong mơ hiện về, chỉ hận thể g.i.ế.c cả cái nhà độc ác !
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-trong-sinh-da-bay-dam-chau-vo-on-het-long-nuoi-con-gai/chuong-158.html.]
Trưởng khoa Trương tức đến n.g.ự.c phập phồng, mắt trợn tròn:
“Làm gì cha nào như ? Thật là !”
“Không , Quốc Lương, chúng tuyệt đối thể nhân nhượng.”
“Ừm!” Trong mắt Tống Quốc Lương lóe lên tia lạnh lẽo, cả toát sát khí.
“Mẹ, đừng , đừng nữa, ông bà xa~” Ngũ Nha mím môi, bộ dạng như cố nhịn, đôi mắt to lấp lánh nước mắt trong veo.
Đỗ Tiểu Oánh hít sâu mấy , sụt sịt kéo con gái nhỏ , vạch phần đầu xoáy tóc:
“Lãnh đạo, xem, đây là vết khi Ngũ Nha còn nhỏ, bà nội nó thừa lúc đồng, vứt chuồng gà, gà mổ. Đến giờ chỗ vẫn chẳng mọc tóc.”
Lông mày Trưởng khoa Trương nhíu chặt, như thể kẹp c.h.ế.t một con ruồi:
“Dù là con gái, ông bà ruột thể độc ác đến mức ?”
Đỗ Tiểu Oánh thở dài, ôm lấy hình mềm nhũn của con gái:
“Mẹ chồng thèm đứa nhỏ, nhân lúc , bà còn vứt con bé chuồng heo. May mà con mạng lớn, mới heo cắn chết.”
Tống Quốc Lương đau lòng vuốt vết sẹo đầu con, trong đầu lóe lên một tia nghi hoặc.
“Cha, Ngũ Nha đau ~”
Cô bé ngửa mặt non nớt, giọng sữa nũng nịu, khiến mấy lớn càng thêm xót xa.
Tống Quốc Lương càng tự trách, đôi mắt đen phủ mờ sương.
“Quá đáng lắm ! Quốc Lương, hai cứ về bệnh viện , chuyện còn để xử lý, tin !”