“Các em cứ về bệnh viện  . Đồng chí Tống Quốc Lương là  hùng cứu hỏa của đơn vị , tuyệt đối  thể để   lạnh lòng.”
“Trưởng phòng, chuyện  để  tự giải quyết,  thể ảnh hưởng đến đơn vị.”
“Lão Tống,   việc tận tâm tận lực, kiên định giữ vững cương vị,  còn là bộ đội xuất ngũ,  tuyệt đối  thể khoanh tay  .”
“Anh cứ yên tâm,  tin ánh mắt quần chúng luôn sáng suốt, đơn vị cũng sẽ   ngơ. Đừng vì chuyện  mà ảnh hưởng đến việc dưỡng thương.”
Trưởng phòng Trương chống nạnh  một vòng, càng nghĩ càng tức, cuối cùng hầm hầm bỏ  khỏi văn phòng.
Vợ chồng hai   , ánh mắt trao đổi  cần lời cũng hiểu.
Bệnh viện huyện
Đỗ Tiểu Oánh  bước   thấy Tống Quốc Lương đang ôm Ngũ Nha  giường. Những ngón tay thon dài cẩn thận vén mớ tóc vàng hoe khô xác của con bé, trong đôi mắt đen sâu thẳm tràn đầy xót xa.
Khóe môi cô khẽ co giật, nhịn   mà bật ,  đưa tay xoa đầu Ngũ Nha.
“Có chuyện gì ?”
Tống Quốc Lương chau mày, trong đôi mắt đen thẫm đầy nghi hoặc. Sao vợ   tức giận, ngược … còn như đang ?
Đỗ Tiểu Oánh khẽ ho một tiếng, ánh mắt lóe lên chút tinh nghịch,   phần áy náy. Cô vươn tay chạm nhẹ lên vết sẹo nhỏ bằng móng tay  đầu con gái, chậm rãi mở miệng:
“Thật  vết sẹo  là do  sơ ý , thật sự  liên quan trực tiếp đến bà cụ .”
Tống Quốc Lương nhướng mày: “Ừm?”
“Em nhớ là năm , đúng mùa gặt. Khi  Tiểu Ngũ còn nhỏ,  cũng  mùa gặt  bận từ sáng đến tối,  sắt cũng mệt rã rời.” Đỗ Tiểu Oánh khẽ thở dài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-trong-sinh-da-bay-dam-chau-vo-on-het-long-nuoi-con-gai/chuong-159.html.]
“Hồi đó bố   cứ  bọn trẻ ăn nhiều là lãng phí, nên con gái chúng  chỉ  ăn cháo bột ngô loãng. Đêm đến   vệ sinh liên tục. Em mệt quá,   giường  bế Tiểu Ngũ định đặt xuống đất, ai ngờ  giữ chắc, con bé rơi thẳng xuống đất,  thét lên vì đau, đầu va một cái thủng chỗ , m.á.u tuôn xối xả. Em hoảng loạn, ôm con chạy  tìm   xin một xu để đưa con sang thầy lang cầm máu.”
Nói đến đây, mắt Đỗ Tiểu Oánh  đỏ hoe.
“   chẳng những  cho tiền, còn mắng  con em là lũ quỷ đòi nợ. Em chẳng còn cách nào khác, chỉ đành lấy tro nồi đắp lên vết thương  đầu con. Mãi đến nửa đêm thấy  còn chảy m.á.u nữa, em mới dám chợp mắt.”
Trong mắt Tống Quốc Lương, nỗi xót xa và day dứt gần như tràn  ngoài. Giọng  khàn đặc:
“Vợ ,    của em. Một  em nuôi năm đứa con  quá vất vả . Lỗi là do —”
“Được , dừng !” Đỗ Tiểu Oánh xoa đầu con gái, “Nói cho cùng cũng tại em là  mà  gánh vác , nên mấy đứa mới  chịu khổ theo.”
“ sáng hôm  tỉnh dậy, thật sự  em sợ c.h.ế.t khiếp. Trên gối Tiểu Ngũ còn thấm cả một vệt m.á.u đỏ.”
Ngũ Nha ngẩng đầu, đôi mắt đen láy long lanh, bàn tay nhỏ xíu đưa lên chạm má , bắt chước chị gái dỗ dành, giọng non nớt vang lên:
“Mẹ đừng ~ Tiểu Ngũ  đau từ lâu  mà~”
“Bố cũng    nhé~”
Càng thấy con bé hiểu chuyện, vợ chồng họ càng đau lòng và áy náy hơn.
Đỗ Tiểu Oánh ôm chặt Ngũ Nha, hôn lên khuôn mặt nhỏ tròn trịa mới bồi bổ  mấy ngày nay.
Trong mắt Tống Quốc Lương, vẻ lạnh lùng thường ngày  dịu  vài phần, nhưng giọng   lạnh lẽo đến mức khiến   rùng :
“Anh tuyệt đối  cho phép, bất kỳ ai  tổn thương vợ con  nữa!”
Ánh mắt Đỗ Tiểu Oánh cũng lạnh buốt như băng.