“Cánh tay Quốc Lương   thương nặng lắm ?”
“Nhà lão Tống đúng là chẳng  gì, nhân lúc ốm mà còn bày trò. Đoạn tuyệt quan hệ thì , dứt khoát thì mới yên !”
“Hai vợ chồng các cháu đều là  , cứ yên  mà sống, thế là hơn hết...”
Đỗ Tiểu Oánh nở nụ  chua chát, trông còn khó coi hơn ,    thôi  khẽ thở dài.
Tống Quốc Lương  gương mặt  đổi liên tục của vợ, trong lòng mơ hồ chẳng hiểu  , mãi đến khi về đến nhà mới lên tiếng hỏi:
“Vợ , xem  chuyện đoạn tuyệt quan hệ cả làng đều  ?”
Đỗ Tiểu Oánh nhướng mày,  bảo:
“Nhị Nha nhà   tin họ đến đơn vị ăn h.i.ế.p ba nó, tức quá liền chạy  đầu làng, rêu rao cho cả xóm  việc  mà nhà họ Tống .”
Trong mắt Tống Quốc Lương thoáng ánh : “Con bé —”
Đỗ Tiểu Oánh liếc chồng một cái:
“Nhị Nha thì ? Con bé mạnh mẽ một chút   mới   ai bắt nạt.”
“Ừ, đúng là  phong thái giống  hồi trẻ!” Tống Quốc Lương nhướng mày  khẽ.
Hai vợ chồng đang trò chuyện thì ngoài sân  vang lên tiếng gọi ồn ào của Xuyên Tử và Nhị Ngưu,  thấy    tiếng:
“Anh Quốc Lương, chị dâu, hai  cũng chẳng nghĩa khí gì cả, chuyện lớn thế mà chẳng  với bọn , hôm nay mới   kể .”
“Chị dâu,  Quốc Lương  thương  nặng ?”
“Anh Quốc Lương—” Xuyên Tử đối diện ánh mắt đen nhánh của Tống Quốc Lương, ngượng ngùng  hì hì, lộ  hàm răng trắng bóng:
“Anh  về, bọn  liền chạy tới thăm ngay.”
Nhị Ngưu vội bước lên, cau mày  từ  xuống :
“Anh,  ? Thương tích  nặng lắm ?”
Đỗ Tiểu Oánh mỉm  rót cho mỗi  một cốc nước đường đỏ:
“Xuyên Tử, Nhị Ngưu, hai    chuyện .”
“Mẹ, ba   ạ?”
Năm chị em Đại Nha vác củi về nhà.
Đỗ Tiểu Oánh nhướng cằm:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-trong-sinh-da-bay-dam-chau-vo-on-het-long-nuoi-con-gai/chuong-163-me-tieu-ngu-ngoan-lam-ma.html.]
“Ba các con đang  chuyện trong phòng với chú Xuyên Tử, chú Nhị Ngưu đó.”
Mấy chị em vội vàng chạy , nhưng  sợ  phiền  lớn, chỉ dám len lén ghé mắt qua khe cửa  một cái   chạy .
Một lúc , Xuyên Tử và Nhị Ngưu bước :
“Chị dâu, bọn  về  nhé.”
“Ừ, rảnh thì qua chơi.”
“Yên tâm  chị dâu.”
Nhìn đống trứng gà đặt  tủ, Đỗ Tiểu Oánh ngẩn :
“Cái ... Hai nhà họ cũng khó khăn, vợ Xuyên Tử còn đang mang thai,   mang nhiều trứng đến thế ?”
“Anh   ngăn  một chút?”
“Không ,  mà  nhận thì Xuyên Tử, Nhị Ngưu  áy náy. Sau   từ từ trả  cũng .”
Thấy mấy đứa con gái vây quanh ba nó hỏi han, từng đứa mắt đều đỏ hoe, cô thở dài:
“Các con trông chừng ba,   nấu cơm.”
“Mẹ, để con giúp .” Đại Nha vội vàng xỏ giày xuống giường.
“Không cần,   là  , các con cứ  với ba.”
Buổi chiều.
Vừa vác một gùi củi đầy trở về, mấy  con   sân  thì thấy  đàn ông chỉ dùng một tay đang xếp củi.
Đỗ Tiểu Oánh lập tức tức giận, lao đến giật lấy củi trong tay chồng,  mắng cho một trận xối xả:
“Tống Quốc Lương!  bảo  ở nhà nghỉ ngơi cho tử tế,   chạy  đây  việc? Là  thấy thương tích  đủ nặng  ? Muốn  nặng hơn thì  với  một tiếng,  đánh cho  thêm mấy cái!”
Nhìn vợ đang tức đến nỗi sắp bốc khói, Tống Quốc Lương chột  cúi đầu, nhưng khóe môi vẫn  nhịn  cong lên:
“Vợ ,  sai .”
“? Anh còn   sai cơ ?  thấy  chẳng hối  tí nào, còn   nữa chứ!” Đỗ Tiểu Oánh tức đến trợn mắt, giơ tay lên cao, cuối cùng chỉ khẽ đánh một cái tượng trưng.
“Có nhà nào mà đàn ông    lo cho bản  như  chứ!” Dứt lời, cô ngoắc tay với Ngũ Nha đang  xổm  chằm chằm bằng đôi mắt tròn xoe:
“Tiểu Ngũ,  đây!”
Năm chị em Đại Nha nuốt nước bọt,  ai dám thở mạnh.
“Mẹ, Tiểu Ngũ ngoan lắm mà~”