“Đồng chí Vương,  phiền   chạy một chuyến .” Tống Quốc Lương nhét cho tài xế máy kéo một bao thuốc.
“Đồng chí Tống khách sáo quá.” Tiểu Vương  hớn hở nhận lấy, “Không  chuyện gì nữa thì  xin về luôn đây.”
Đỗ Tiểu Oánh và Lưu Đại Cước đẩy chiếc xe cải tiến  sân, thấy ba  đàn ông đang bận rộn ở hậu viện, vội vàng xách ấm nước pha mấy bát nước đường trắng.
Hai  phụ nữ uống một ngụm,  nhanh nhẹn dỡ xuống một nửa  củi. Lưu Đại Cước  đẩy xe  khỏi cửa.
“Tiểu Oánh, lát nữa  bảo thằng Đậu Nha đưa Ngũ Nha về cho cô.”
“Ừ.”
Đông  quả  sức mạnh, ba  đàn ông chẳng mấy chốc  xử lý xong chỗ than. Mặt mũi ai nấy đen kịt một lớp bụi than, bàn tay càng đen sì.
Đỗ Tiểu Oánh vội pha nước ấm, giúp mấy  đàn ông rửa qua tay ngay ở sân:
“Xuyên Tử, Nhị Ngưu, mau  nhà uống ngụm nước nóng, cho ấm .”
Lúc , một  phụ nữ xoa tay, khuôn mặt đầy nếp nhăn tràn ngập mong chờ, mở miệng:
“Vợ Quốc Lương , nhà cô nhiều than thế,  thể đổi cho  một ít ? Cô cũng  nhà   ông già bà cả,  chỉ  họ đỡ khổ chút thôi.”
“Nhà cô cũng nhiều mà, thiếu gì chút  .”
Đỗ Tiểu Oánh cau mày, lạnh giọng cắt ngang:
“Không !”
“Sao  ? Nhà cô nhiều thế,  cũng   lấy ,  mang đồ tới đổi mà.”
“Không đổi! Nghe  hiểu tiếng  ?!” Sắc mặt Đỗ Tiểu Oánh lạnh hẳn, mạnh tay đóng sập cổng sân . Rồi xoay , đối diện với ánh mắt lúng túng của Xuyên Tử và Nhị Ngưu, cô liếc về phía  đàn ông cao lớn thẳng tắp .
Tống Quốc Lương lập tức lên tiếng: “  vợ !”
Xuyên Tử, Nhị Ngưu: “.....”
Tống Quốc Lương hắng giọng:
“Ý chị dâu các  là, một khi mở đầu cho chuyện , cả đại đội đều sẽ tới đòi đổi than.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-trong-sinh-da-bay-dam-chau-vo-on-het-long-nuoi-con-gai/chuong-177.html.]
“Chị dâu  đúng! Không cho ai thì khỏi đắc tội ai cả.”
“ đấy,     than chẳng    vẫn sống qua mùa đông .”
…
“Cha , năm nay nhà   than !”
“Năm nay sẽ   chịu rét nữa!”
Nhìn lũ trẻ  xổm bên mấy khối than đen nhánh,  ngây ngô, lòng Đỗ Tiểu Oánh bỗng chua xót. Ý nghĩ  kiếm tiền để bù đắp cho các con  càng thêm nặng nề, cô hỏi:
“Chỗ than  hết bao nhiêu tiền?”
“Tiêu chuẩn sưởi ấm của công nhân là một tấn, cộng thêm các loại trợ cấp của đơn vị, tổng cộng là một phẩy ba lăm tấn, hết hai mươi bốn đồng ba hào tám.”
Đỗ Tiểu Oánh  kìm  mà nhớ tới kiếp , khi mấy  con nàng rét run, chỉ   phòng chính  nhờ một lát, nhưng  bước     chồng bà cụ Tống mắng chửi độc địa, xua  ngoài.
Giờ nghĩ , đời   con nàng   c.h.ế.t cóng, quả thực là mạng lớn.
Tống Quốc Lương   vợ hẳn  nhớ tới chuyện đau lòng ở nhà cũ, tâm trạng cũng trầm xuống đôi phần.
“Bữa nay là ngày vui,   cho mấy đứa một cái bánh ngọt nếm thử, thế nào?”
Cha con mấy  trố mắt  , chẳng hiểu   chuyển đề tài thế , nhưng vẫn nhanh chóng  theo  nhà.
“Quốc Lương,  cứ khuấy đều tay thế .”
“Được.” Tống Quốc Lương  hiểu nguyên do, song vẫn ngoan ngoãn  theo lời vợ.
Mãi đến khi trứng đánh thành bông, khuấy hình  8 mà  tan , Đỗ Tiểu Oánh mới thêm bột mì  rây, cùng tinh bột ngô,  cho thêm một thìa mỡ heo, khuấy đều.
Cô phết dầu  thành mấy cái cốc   rửa sạch,  đổ bột  lượng  , nước sôi thì đặt nồi hấp lên, đậy vải kín miệng nồi.
Thời gian từng phút trôi qua, mùi thơm đậm đà lan khắp ngóc ngách của gian phòng.
Trong ánh mắt dõi theo  chớp của cha con mấy , Đỗ Tiểu Oánh cẩn thận mở nắp, nhấc xửng hấp . Bánh ngọt vàng ươm tỏa mùi hương mê .
“Thế nào? Ngon ?” Đỗ Tiểu Oánh  phần căng thẳng.
Đại Nha mắt sáng rực, gật đầu liên hồi: “Mẹ, ngon lắm, ngon hơn cả bánh quy nữa!”