“Mẹ, là ông bà nội đó…     bây giờ?” Đại Nha lo lắng   cửa.
Thấy mấy đứa con gái nhỏ mặt mày đầy sợ hãi, Đỗ Tiểu Oánh đảo mắt  cánh cổng cùng cửa chính sắp đổ sập, bèn  bật dậy:
“Đại Nha, lát nữa   , con nhớ khóa trái cửa , dặn em út ở yên trong nhà. Ba   gọi thì tuyệt đối   mở cửa,  rõ ?”
“Mẹ,  đừng  ngoài, bọn họ sẽ đánh  đấy!” Đại Nha nắm chặt cánh tay ,  chịu buông.
Đỗ Tiểu Oánh mềm lòng, vỗ vai con gái cả: “Đại Nha đừng sợ, ba sắp về . Con chỉ cần dẫn các em trốn trong nhà cho kỹ là .”
“Mẹ, con  với .” Nhị Nha siết chặt nắm tay nhỏ.
“Không ! Con với chị  ở trong nhà chăm em. Nếu đánh  thật, ba  cũng  lo  cho các con.”
Đại Nha và Nhị Nha  ,  nghiến môi gật mạnh đầu.
Nghe thấy tiếng cửa khóa trái, Đỗ Tiểu Oánh mới xoay  , một tay cầm gậy gỗ, một tay chống hông, ánh mắt lạnh lẽo quét qua đám  nhà họ Tống:
“Ồ, trừ cái thằng Tống Tử Long ăn bám  gãy chân, thì mấy  tập trung đông đủ cả  hả?”
“Con khốn! Mày dám đánh gãy chân con trai tao, hại nó   liệt ba tháng! Mau bồi thường tiền… tiền gì đó!” – bà cụ Tống gào lên, giọng the thé như tiếng đồng nát.
“Tiền thuốc men.”
“  đúng ! Bồi thường tiền thuốc – 1000 đồng!”
Đỗ Tiểu Oánh tức  với cái mặt dày của bọn họ – hóa  là tới đây để ăn vạ.
“Xì! Đi chui  gấu quần  mày , dám tới đây giở trò ăn vạ? Mơ tưởng hão huyền !”
“Ai da, tức c.h.ế.t mất! Con cả, mày còn  ngẩn  đó  gì? Mau  tay, để con tiện nhân  chửi  mày thế ?” – bà cụ Tống đập đùi bù lu bù loa.
Tống lão đại trợn mắt, lao tới: “Con đàn bà mất dạy! Cho mặt mũi mà   điều!”
“ , mau bồi thường chân cho  cả tao!”
Nhìn thằng cháu hai kiếp  từng dựa  quan hệ của chồng  mà leo lên cao, coi thường chú thím, trong đầu Đỗ Tiểu Oánh thoáng hiện lên hình ảnh con gái thứ hai c.h.ế.t thảm, đôi mắt lập tức đỏ ngầu, sát ý dâng lên. Cô vung gậy hết sức, đánh thẳng về phía :
“Cái mồm thối thế , ăn  cứt ? Để bà đây súc miệng cho mày!”
“Còn ngẩn  đó  gì, xông lên!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-trong-sinh-da-bay-dam-chau-vo-on-het-long-nuoi-con-gai/chuong-18.html.]
Thấy cả đám nhà lớn Tống lao , trong mắt Đỗ Tiểu Oánh lóe lên ánh  lạnh lùng,  đánh  lùi, trong lòng thầm cầu mong chồng mau trở về,  thì chắc chắn thiệt thòi.
 lúc , bóng dáng Tống Quốc Lương xuất hiện ở đằng xa. Nhìn thấy cảnh  cổng,  hình   lao tới nhanh như gió,  tay  chút nương tình.
Một cước đá văng thằng cháu hai mắt đầy hung tợn, một quyền hất văng  chị dâu mặt mày  xí, tiếp đó là một cú quật vai. Gã Tống lão đại cao to  nện thẳng xuống đất, bụi mù tung lên.
“Con cả, con ơi——” bà cụ Tống rú lên, lao tới như điên.
Nhìn cả nhà lớn ba  đau đến nhe răng trợn mắt, Đỗ Tiểu Oánh rưng rưng  chồng  đến.
“Không  chứ?”
“Không .”
“Được lắm thằng Hai,  tao  đẻ  đứa con chỉ  bênh kẻ ngoài, còn dám  tay với  chị dâu! Tao  sống nổi nữa ...” bà cụ Tống  lăn  .
Ông cụ Tống nghiêm mặt: “Thằng Hai, cái  là con sai . Người một nhà  gì thì  cho tử tế, cần gì động thủ?”
“Chú Hai, đừng để con đàn bà độc ác  lừa chú! Chúng con mới là   ruột thịt của chú!”  Tống Tử Hạo cắn răng, trong mắt lóe lên tia ác độc. Tương lai  lính của  tuyệt đối  thể  hủy!
Tống Quốc Lương lạnh lùng, chẳng buồn liếc mắt: “Cha, sáng nay nhà con  trộm.”
Ông cụ Tống cúi đầu, im lặng.
Bà cụ Tống  gào : “Thằng Hai, , mày còn  vu oan cho cha  ruột ? Chúng tao nào  gì!”
Đỗ Tiểu Oánh khoanh tay  lạnh: “Thế thì báo công an! Xem công an  điều tra  .”
Tống Quốc Lương gật đầu: “Ừ. Công an chỉ cần hỏi vài  trong làng, là  ngay sáng nay ai tới. Trên đời   gì  tường nào  lọt gió, cha  thấy ?”
Bà cụ Tống đang gào  lập tức cứng họng, cả nhà họ Tống  .
“Thằng Hai, là  hồ đồ,   sẽ  thế nữa.” Ông cụ Tống cất giọng nặng nề:
“Còn  đó  gì? Cút về ngay,  thấy mất mặt !”
“Ai da, ông già chờ  với!”
“Cha , đợi con với!” Vội vã cuống quýt, cha con Tống lão đại vấp một cái, cả hai ngã lăn  chó gặm phân.
“Đứng !” Một giọng  trầm thấp vang lên.