Sắp đến mùa săn mùa đông, thời tiết càng lúc càng lạnh.
Dạo  Đỗ Tiểu Oánh luôn cảm thấy bồn chồn bất an, chẳng hiểu vì , cứ  linh cảm như thể sắp  chuyện gì đó xảy .
Nghĩ tới nghĩ lui, vắt óc suy nghĩ vẫn   nguyên do, cô  khỏi bực bội:
“Lạ thật~”
“Sao ?” Tống Quốc Lương quan tâm hỏi.
Đỗ Tiểu Oánh lắc đầu, chỉ : “Dạo  mí mắt cứ giật liên tục, cứ thấy như thể sắp  chuyện gì.”
Tống Quốc Lương khẽ nhíu mày. Tuy rằng   tin  chuyện ma quỷ, nhưng trực giác của vợ  đôi khi  chuẩn,   thật sự sắp  việc xảy .
 lúc , Nhị Nha mặt đỏ ửng vì lạnh chạy : “Cha , bác Đại đội trưởng đến .”
Vừa dứt lời, Đại đội trưởng Triệu Lôi mang theo một  khí lạnh bước , liếc thấy hai vợ chồng đang cầm tờ báo, liền  trêu:
“Hai vợ chồng các  đúng là siêng năng quá, còn  báo nữa.”
Đỗ Tiểu Oánh mỉm , nhường chỗ  giường sưởi:
“Chẳng  rảnh rỗi   việc gì, nên  cho đỡ buồn thôi.”
“Anh Lôi, mau lên giường  cho ấm.” Tống Quốc Lương đặt tờ báo xuống bàn.
Đại đội trưởng Triệu Lôi  lên chiếc giường nóng hổi, rùng  một cái,   thẳng  vấn đề:
“Quốc Lương, chuyện là thế , sắp đến kỳ săn mùa đông ,    tham gia cùng.
Cậu từng ở bộ đội ,  thủ và tài b.ắ.n s.ú.n.g đều hạng nhất,   góp mặt, rủi ro của cả đội khi  núi sẽ giảm   nhiều.”
Đỗ Tiểu Oánh ngẩn ,  sang  chồng.
Đôi mắt của Nhị Nha sáng rực,  cha đầy chờ mong, gương mặt nhỏ tràn ngập vẻ háo hức.
Đại đội trưởng Triệu Lôi  :
“Trong đội  ngoài mấy lão thợ săn, đám trai trẻ thì b.ắ.n s.ú.n.g chẳng  .  nghĩ   tham gia là  nhất.  nếu công việc ở đơn vị  vướng bận, thì thôi .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-trong-sinh-da-bay-dam-chau-vo-on-het-long-nuoi-con-gai/chuong-181.html.]
“Em tham gia!”
Trong phòng, mấy ánh mắt đồng loạt hướng về Tống Quốc Lương, mỗi  một sắc thái.
Đỗ Tiểu Oánh  chút lo lắng, nhưng  lên tiếng.
Tống Quốc Lương trấn an vợ bằng một ánh ,  trầm giọng :
“Anh Lôi, vốn dĩ em cũng định bàn với  chuyện tham gia săn đông,  ngờ   tới .”
“Hay quá !” Đại đội trưởng Triệu Lôi vui mừng vỗ đùi đánh đét,
“Vẫn là quy củ cũ, thú lớn chia đều, còn thú nhỏ thì ai săn    hưởng.
 mà    ở trong núi mấy ngày liền, công việc bên đơn vị    chậm trễ ?”
Tống Quốc Lương mỉm :
“Anh Lôi yên tâm, đến lúc đó em sẽ sắp xếp  thỏa,  để ảnh hưởng.”
“Tốt,  lắm.” Đại đội trưởng Triệu Lôi gật đầu liên tục.
...
Đôi mắt Nhị Nha sáng rỡ, năn nỉ:
“Cha, con cũng   cùng cha,   —”
“Không !” Hai vợ chồng đồng thanh quát.
Thấy cha  nghiêm mặt, Nhị Nha tiu nghỉu cúi đầu: “Con  ~”
“Nhị Nha,   đến chuyện con còn nhỏ, chỉ riêng việc  núi  là thanh niên trai tráng, ở mấy ngày liền, con là con gái thì bất tiện đủ đường.”
Đỗ Tiểu Oánh nghiêm giọng dạy con: “Mẹ   con gặp bất cứ nguy hiểm nào.”
Tống Quốc Lương gật đầu:
“Cha cũng nghĩ . Con còn nhỏ, đến lúc cha  ở nhà, thì con và   cùng  bảo vệ gia đình.”
“Cha, con hiểu . Con sẽ cùng  bảo vệ  ngôi nhà .” Nhị Nha vỗ  n.g.ự.c nhỏ, nghiêm túc cam đoan, nào còn chút dáng vẻ ủ rũ ban nãy.