Tống lão đại   hổ  tức giận, may mà cả khuôn mặt tím bầm đen thui che ,  hận  thể lấy tay bịt miệng  với vợ .
“Được , đừng kêu nữa, là con lỡ va  thôi, chẳng liên quan gì tới ai hết.”
“Làm   thể,  một cái là     đánh mà.” Lưu Lan Hoa  chịu buông, cứ giương cổ gào lên.
“Đã  là   săn bất cẩn mới  thế, còn kêu loạn nữa coi chừng  đánh cô bây giờ.” Tống lão đại tức đến đỏ mặt, thấp giọng gầm lên.
Lưu Lan Hoa rụt cổ , chột , nhưng vẫn bĩu môi đầy ấm ức.
Bà cụ Tống thì tin ngay, còn vỗ đùi vẻ mặt tự hào kiêu ngạo:
“Thấy , con trai  giỏi thế đấy,   săn  chắc chắn nó lập công lớn.”
“Lão đại, chuyến   bắt  bao nhiêu gà rừng thỏ rừng? Nhà    ăn tết no nê ?”
Tống lão đại cúi đầu, che mặt, chỉ hận  thể đào hố chui xuống, buông  hai chữ uể oải  vội vàng bỏ chạy.
“Không !”
“Cái gì?” Cả nhà họ Tống vốn đầy mong đợi lập tức trợn tròn mắt.
“Ha ha ha ha….”
“Cười cái gì mà !” Bà cụ Tống trợn mắt trừng bọn họ,  vội vàng chữa cháy:
“Con trai  chắc chắn lo bắt mấy con to, nên mới  rảnh  săn gà rừng thỏ rừng thôi.”
Thím Hà bĩu môi:
“ là    hổ,   bản lĩnh thì thôi, còn ở đây c.h.é.m gió.”
Bà cụ Tống tức  nhảy dựng, nhưng  sợ  ngày chia thịt mà chọc đại đội trưởng mất vui thì nhà   chia ít, nên chỉ dám nghiến răng làu bàu:
“Nguyền rủa cháu mày sinh    lỗ đít…”
…..
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-trong-sinh-da-bay-dam-chau-vo-on-het-long-nuoi-con-gai/chuong-188.html.]
Các nhà bưng thau lớn, hớn hở xếp hàng theo thứ tự bốc thăm, ai nấy mặt mày đều vui hơn cả ngày chia lương.
“Phì~ con tiện nhân ~” Lưu Lan Hoa      thì thầm khinh bỉ một tiếng.
Đỗ Tiểu Oánh bất chợt  phắt , ánh mắt lạnh băng khóa chặt lấy Lưu Lan Hoa đang ôm cái thau.
“Mày… mày   gì? Mày mà dám đánh tao, tao sẽ  với đại đội trưởng.” Lưu Lan Hoa lắp bắp,   những chỗ từng  mụ đàn bà độc ác  đánh còn âm ỉ đau.
Đỗ Tiểu Oánh quét mắt  từ  xuống  mấy ,  bật  khó hiểu: “Chậc chậc chậc…”
“Mày chậc cái gì?” Lưu Lan Hoa  chọc cho hoang mang, chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì.
“Tao chậc là… thôi bỏ , kẻo    là tao phá hoại tình cảm vợ chồng nhà mày.” Đỗ Tiểu Oánh lắc đầu, vẻ mặt tiếc nuối thương hại.
Lưu Lan Hoa mờ mịt: “Có gì thì ,  rắm thì thả.”
“Là chính mày bắt tao   đó nhé.” Khóe môi Đỗ Tiểu Oánh nhếch lên một nụ  khó nhận , thong thả mở miệng:
“Mày  xem, mày  béo  đen,    lấy lòng, thế mà lão đại nhà mày mỗi ngày vẫn còn—”
“Mày còn  bậy nữa, tao xé miệng mày bây giờ!” Lưu Lan Hoa tức đến nỗi n.g.ự.c phập phồng, cả khuôn mặt đen sì đỏ gay, rõ ràng  chọc giận  nhẹ.
Đỗ Tiểu Oánh bật , ghé sát hạ giọng:
“Bình thường mày đụng  ,     mất kiên nhẫn ,   đó…”
…..
Trong đầu Lưu Lan Hoa cứ vang vọng những lời của Đỗ Tiểu Oánh. Đợi đến khi mấy đứa con ngủ say, bà  thò đôi tay ngắn mập, đen nhẻm, mò mẫm chui  chăn của Tống lão đại.
“Cút cút cút, lạnh c.h.ế.t  , ai còn rảnh mà  mấy cái đó.” Tống lão đại bực bội, co chân đạp một cái, đá Lưu Lan Hoa  khỏi chăn.
Nghe tiếng thở nặng nề của chồng, nước mắt Lưu Lan Hoa lặng lẽ lăn xuống đuôi mắt. Cả đêm bà  cứ lăn qua lăn , mãi tới gần sáng mới chợp mắt .
Vừa chợp mắt thì   tiếng sột soạt mặc quần áo bên cạnh, tim liền lạnh  nửa.
Nghe thấy tiếng mở cửa, đóng cửa, bà  vội mặc quần áo đuổi theo, chỉ thấy chồng   bước  khỏi cổng viện…