“Thím…?”
Tiểu Diệc  thấy giọng quen thuộc,  nghĩ đến chuyện  , khuôn mặt nhỏ lập tức biến sắc. May mà trời tối nên  ai  , cẩn thận thử dò hỏi:
“Thím, thím đến từ khi nào ?”
Suy đoán trong lòng Đỗ Tiểu Oánh  khoảnh khắc   chứng thực, cô  kìm  mà hít mạnh một  lạnh.
Không  thấy hồi âm, tim Tiểu Diệc cứ treo lơ lửng trong cổ họng, thấp thỏm đến sắp nhảy  ngoài. Nó cắn môi,  nhỏ giọng gọi:
“Thím? Sao thím  đến đây trễ thế ?”
Đỗ Tiểu Oánh bừng tỉnh, vội nhét bao lương thực trong tay sang, giả bộ như  mới mang đến:
“Tiểu Diệc, trời lạnh , mau  trong . Bao lương thực cứ để chỗ cũ là .”
Nói xong,  đợi đứa nhỏ đáp , cô   chạy biến về.
Tiểu Diệc mượn ánh trăng,  theo bóng dáng mờ mịt  dần xa  biến mất trong sân tối đen như mực.
Hà Hồng theo , cẩn thận thò đầu   một cái: “Thế nào, nó  phát hiện ?”
Tiểu Diệc lắc đầu, giơ bao lương thực lên: “Thím  mới đến, chắc  thấy gì.”
“Chú Hà, thím  là  , cho dù   cũng tuyệt đối sẽ  bán  chúng  .”
Hà Hồng xoa đầu Tiểu Diệc, trong mắt ánh lên vẻ phức tạp:
“Tiểu Diệc, lòng  là thứ phức tạp nhất. Chú    đồng chí Đỗ giúp chúng  là kẻ .  mà…”
Ông nặng nề thở dài:
“Làm hại  thì  nên , nhưng lòng đề phòng  thì tuyệt đối  thể thiếu!”
….
“Anh cũng  thấy  chứ?” Đỗ Tiểu Oánh xoay ,  về phía  đàn ông.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-trong-sinh-da-bay-dam-chau-vo-on-het-long-nuoi-con-gai/chuong-195.html.]
Tống Quốc Lương hạ mắt: “Ừ.”
“  cũng ,  niềm hy vọng, cuộc sống mới  đến mức khó khăn đến chịu  nổi.” Đỗ Tiểu Oánh mỉm , thật lòng vui mừng  họ.
“Vợ, em  thấy tò mò ?” Tống Quốc Lương nhướn mày, nghiêng   về phía đen kịt bên cạnh, ánh mắt sâu thẳm.
“Tò mò,    tò mò.” Cô nhún vai thản nhiên, “Có câu ‘tò mò hại c.h.ế.t mèo’, nên   cũng  cái lợi của nó. Dù  thì chúng  giúp bọn họ cũng chẳng vì cái gì,  là  đáng thương cả thôi!”
“Biết  một ngày nào đó, họ sẽ thấy mây tan trăng hiện…”
Ánh mắt Tống Quốc Lương thoáng lóe sáng, cảnh tượng trong mơ chợt ùa về, tim  hẫng  một nhịp.
“Vợ , em thật sự…   đổi nhiều .”
Đỗ Tiểu Oánh hít thở khựng , thầm kinh hãi, lén bấm  một cái thật đau,  gượng :
“ thế, trải qua nhiều chuyện như ,   thể   đổi chứ. Anh cũng  đổi nhiều đấy thôi,  thương  hiểu em hơn, miệng lưỡi cũng ngọt hơn nhiều,  còn giống như , ba gậy cũng  gõ  một câu, cứ như cái hũ nút !”
Tống Quốc Lương dở  dở :
“…”
“Thôi, mai còn  dậy sớm, ngủ .” Đỗ Tiểu Oánh sợ  thêm  lộ sơ hở, vội cắt ngang câu chuyện.
….
Sáng hôm , trời còn  sáng, hai vợ chồng dặn dò Đại Nha, Nhị Nha xong mới men theo bóng tối  khỏi cửa.
Chung quanh đen thẫm, trong làng yên ắng, chỉ còn tiếng gió rít gào, như từng con sói đói nấp trong bóng đêm chờ thời cơ mà lao .
Đỗ Tiểu Oánh ngái ngủ, ôm eo chồng,  gió táp  mặt, tỉnh táo hẳn, ngáp một cái.
“Đợi trời lạnh thêm chút nữa,  cứ ở  ký túc xá . Đông  gió lớn, lạnh  còn mệt, đạp xe vất vả lắm.”
Tống Quốc Lương chau mày, mặt thoáng chút  vui, chỉ ậm ừ: “Đến lúc đó  tính.”
Đỗ Tiểu Oánh cũng   thêm, tay luồn  túi áo khoác quân đội dày cộp của chồng, ôm chặt lấy vòng eo , tránh gió lạnh thổi tới.
Khóe môi Tống Quốc Lương nhếch lên một nụ , bàn chân đạp xe càng nhanh hơn.