Đại Nha sững  một chút, liền lanh lảnh đáp , xách trứng gà  tủ ở sảnh mang  nhà.
Tống Quốc Lương  bước  sân  ngửi thấy mùi thơm nồng, đẩy cửa   liền thấy mấy  con đang bận rộn  giường đất.
Một luồng gió lạnh ùa tới, mấy  con run rẩy một cái.
Người đàn ông   mang theo  lạnh tháo găng tay xuống,   lò than sưởi ấm:
“Đang  gì thế?”
“Ba, bọn con đang giúp   bánh trứng.”
Đỗ Tiểu Oánh vội lấy ấm nhôm  bếp rót một cốc  nóng đưa sang:
“Uống chút nước nóng nghỉ ngơi , sắp ăn cơm .”
Tống Quốc Lương chú ý thấy vợ đang vung cánh tay mỏi nhừ, cánh tay dài vươn tới, cầm lấy chậu nhôm trong tay cô:
“Để  , em nghỉ một lát .”
Đỗ Tiểu Oánh lắc lắc cánh tay tê dại, khẽ thở dài một , cái việc đánh bông lòng trắng trứng  thật sự mệt , trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ.
“Xong , còn cần  gì nữa ?”
Đỗ Tiểu Oánh vội đưa bột mì mà mấy đứa nhỏ  rây xong qua:
“Giống   thôi, nhẹ nhàng khuấy đều,  đổ  mấy hộp cơm nhôm  là .”
Tống Quốc Lương  mấy chiếc hộp nhôm sáng choang, khóe mày  nhướn lên, nhưng vẫn  theo.
Chẳng mấy chốc, một nồi canh cá trắng ngần, thơm ngào ngạt  bưng , Đỗ Tiểu Oánh ôm bát đũa canh lửa bên bếp.
“Vợ , để  canh lửa, em  trong nghỉ chút .”
“Không cần .” Đỗ Tiểu Oánh lắc đầu, lo rằng khống chế lửa   sẽ hỏng cả mẻ bánh trứng .
Thấy chồng  kéo ghế  xuống, cô cũng mặc kệ, khẽ húp từng thìa canh cá ngọt mềm.
Đại Nha cẩn thận gỡ hết xương cá, mới gắp thịt cá cho Ngũ Nha.
Nhị Nha cũng giúp Tứ Nha gỡ kỹ xương, còn dặn Tam Nha:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-trong-sinh-da-bay-dam-chau-vo-on-het-long-nuoi-con-gai/chuong-197-gan-to-thi-chet-no-gan-nho-thi-chet-doi.html.]
“Em ba, ăn cẩn thận chút, coi chừng xương cá.”
“Biết  chị hai.”
...
Đột nhiên, một mùi bánh trứng thơm ngọt nồng nàn xộc thẳng .
Tống Quốc Lương đặt một khối bánh trứng  lấy  khỏi khuôn lên đĩa, mang  trong:
“Bánh  lò , để nguội một chút  ăn.”
“Thơm quá~” Ngũ Nha hai mắt sáng rỡ, thèm thuồng nuốt nước bọt.
Tống Quốc Lương tiện tay dọn dẹp bát đũa mang  rửa.
Mẻ bánh thứ hai  lên bếp, Đỗ Tiểu Oánh cắt khối bánh  xửng thành bốn phần, liền bốc một miếng đưa cho chồng:
“Nếm thử xem vị thế nào.”
Những lời từ chối  đến bên môi Tống Quốc Lương   nuốt xuống,  đón lấy miếng bánh thơm phức đưa lên miệng.
“Thế nào, thế nào?”
“Ừm~ mềm xốp, ngọt thơm, ngon lắm, là bánh trứng ngon nhất  từng ăn!”
“Em cũng thấy .” Đỗ Tiểu Oánh  gật đầu,  xong liếc sang gương mặt tuấn tú nghiêng nghiêng của chồng, dè dặt mở miệng:
“Anh   hỏi, tại  em   nhiều bánh trứng thế  ?”
Tống Quốc Lương im lặng,  ánh mắt thận trọng của vợ.
Một lúc lâu ,  trầm giọng chậm rãi lên tiếng:
“Thực  cuộc sống của nhà  bây giờ    , em hà tất  mạo hiểm nữa?”
Đỗ Tiểu Oánh mím môi, cũng  chắc chắn  giấu nổi  đàn ông , khẽ liếc  cánh cửa đóng chặt, hạ giọng :
“Em chỉ  nhân lúc mùa đông rảnh rỗi kiếm thêm ít tiền, để   em quan tâm đều  thể sống  hơn,   chịu cảnh đói rét,   ăn bữa nay lo bữa mai   cơm...”
“Vợ , em quên chúng  còn bao nhiêu tiền tiết kiệm  ? Mỗi tháng    gần năm mươi đồng tiền lương.”
“ bây giờ mua cái gì cũng cần tiền, cần cả tem phiếu. Rất nhiều nhà  tiền  tem phiếu mà vẫn chẳng mua  gì. Chỗ  tuy rủi ro lớn, nhưng em nhất định sẽ cẩn thận.”