Đỗ Tiểu Oánh nghiến răng:
“Liều ăn nhiều, nhát thì c.h.ế.t đói!”
Tống Quốc Lương hít mạnh một khí lạnh, câu to gan của vợ chấn động. Anh định mở miệng thì thấy Đại Nha bước .
Đại Nha phát hiện cha khác lạ, xách chậu rửa mặt với chậu rửa chân nhà, gọi mấy đứa em gái còn đang giường l.i.ế.m tay:
“Mau rửa mặt , sớm sớm mà lên giường cho ấm ngủ thôi.”
“Dạ tới đây~”
Vài chị em vội vàng cất sách, hạ bàn nhỏ giường xuống.
Đại Nha, Nhị Nha thì nhân lúc mấy em đang đất rửa mặt rửa tay, nhanh nhẹn trải chăn đệm .
....
Trong sảnh, Đỗ Tiểu Oánh luôn tay luôn chân bận rộn đến khi xử lý xong nồi bánh trứng cuối cùng, cẩn thận đậy , lúc mới rửa mặt xuống.
“Mai nhớ gọi em dậysớm.”
“Ừm.” Tống Quốc Lương giúp mấy đứa nhỏ đắp chăn, mới thổi tắt đèn dầu, lên giường.
....
Sáng sớm hôm , trong căn nhà tối đen yên ắng vang lên những tiếng sột soạt khe khẽ.
Đỗ Tiểu Oánh ngáp một cái, mò mẫm mặc quần áo ngay trong chăn. Một đêm qua, trong nhà lạnh đến mức kìm run cầm cập.
Nghe gió vù vù ngoài cửa sổ, cô khẽ gọi Nhị Nha dậy để đóng cổng viện, hai vợ chồng lúc mới yên tâm khỏi nhà.
“Hu~ lạnh thêm .”
Đỗ Tiểu Oánh thấy lông mi dài và hàng mày rậm của chồng đều phủ một lớp băng nhỏ, liền hí hửng trêu:
“Sao là đàn ông mà lông mi còn dài hơn cả phụ nữ thế , định dọa ghen tị c.h.ế.t ~”
Tống Quốc Lương bất lực , thấy khăn quàng che mặt vợ cũng phủ kín một tầng sương trắng. Trong đầu thoáng hiện lên một ý nghĩ, nhưng lắc đầu bỏ .
“Được , mau về , đừng đây mà chịu lạnh.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-trong-sinh-da-bay-dam-chau-vo-on-het-long-nuoi-con-gai/chuong-198.html.]
Đỗ Tiểu Oánh vẫy tay, xong liền đạp xe rời , nghĩ cố gắng kiếm tiền mua thêm chiếc xe đạp nữa, chứ thì ngày nào chồng cũng bộ về thật cực.
Mải nghĩ ngợi, chẳng bao lâu tới chợ đen.
Đỗ Tiểu Oánh lấy hộp cơm chuẩn sẵn, bên trong là những miếng bánh trứng cắt bằng ngón tay, chủ động mời nếm thử:
“Thế nào , mua chút về cho vợ con ăn chứ?”
“Không tệ, giá bao nhiêu?”
Cô giơ năm ngón tay: “Năm hào một miếng.”
Người đàn ông mặc áo Tôn Trung Sơn giật kêu lên:
“Năm hào? Đắt thế? Thế bằng tiền xếp hàng mua một cân thịt lợn .”
Đỗ Tiểu Oánh vẫn tươi :
“Anh xem, đúng. Thịt lợn thì xếp hàng mấy tiếng giữa trời đông rét mướt, mà còn chắc mua . Bánh trứng của nguyên liệu thật, trứng, đường bỏ ít , bằng mùi vị chứ.”
Người đàn ông nghĩ thấy cũng đúng, ở chợ đen giá chẳng đáng gì, liền móc hai đồng tiền: “Được, lấy cho bốn miếng.”
Đỗ Tiểu Oánh nhanh nhẹn gói bánh trứng bằng giấy báo, đưa cho .
Không bao lâu, hai cân bánh trứng bán sạch. Không ít đến chậm mua đều phàn nàn:
“Sao ít thế, chúng còn mua một miếng nếm thử nữa mà.”
“Xin , hôm nay ít quá, mai sẽ nhiều hơn đem tới.” Đỗ Tiểu Oánh liên tục xin , trong lòng thì phấn khích reo hò, mãi đến khi khỏi huyện mới dám hét lên sung sướng.
Trong đầu âm thầm tính toán lợi nhuận hôm nay: hai cân bánh trứng, hôm qua dùng hết mười quả trứng, một cân bột, một cân đường trắng...
“Hắc Muội, chị tới đây?”
Lưu Đại Cước lấy từ túi đôi giày còn dở, đôi mắt lóe ánh tám chuyện.
“Tiểu Oánh, em về mà thấy ?”
Đỗ Tiểu Oánh ngẩn , lắc đầu: “Không, em vòng đường về, thế?”
“Trời ạ, chẳng mấy hôm Lưu Lan Hoa bà già nhà họ Tống đuổi , sáng nay dẫn nhà đẻ tới gây chuyện .”