Lúc  Đỗ Tiểu Oánh mới nhớ ,  đường về   thấy ầm ĩ, nhưng cô chẳng để tâm, giờ nghĩ  thì tiếc rẻ vỗ đùi cái đét.
“Đáng tiếc quá,  tận mắt  thấy.”
Lưu Đại Cước cầm kim thêu cà cà lên đầu mấy cái,  :
“Em thì  thấy, chứ lúc đầu bà già nhà họ Tống còn mạnh miệng lắm, kết quả là  con nhà họ Lưu  chẳng thèm quản, xông lên túm tóc bà ,  tát liên tiếp mấy cái kêu rõ to.”
“Tặc tặc… bà già nhà họ Tống gào  thảm thiết thì thôi .”
“Em coi  , cái nhà đó  một lũ vong ân bội nghĩa. Bà già  đánh, mấy đứa cháu trai coi như  thấy, ông cụ Tống thì cũng chẳng mở miệng bênh vợ lấy một câu.”
Đỗ Tiểu Oánh  lạnh, cái nhà   một lũ ích kỷ, vong ân phụ nghĩa, coi như cũng nếm  quả báo .
“Thôi đừng nhắc cái chuyện xui xẻo đó nữa, chị đang  giày cho Sơn Tử nhà chị đấy ?”
Lưu Đại Cước  gật đầu:
“ , chẳng  Sơn Tử nhà chị sắp  xem mắt  , mà đôi giày  chân rách nát chẳng  gì, nên chị  cho nó một đôi mới.”
Đỗ Tiểu Oánh nhớ  kiếp , liền  :
“Chị cứ chờ hưởng phúc .”
“Ôi dào, hưởng cái gì mà hưởng, một ngày  lo c.h.ế.t thì cũng  là phúc .” Miệng thì  , nhưng trong mắt Lưu Đại Cước  giấu  nổi ý .
Tiễn Lưu Đại Cước , Đỗ Tiểu Oánh  ghé sang nhà Xuyên Tử. Phượng Lai bụng  lớn, cô mang theo hai thước vải và hai lạng đường đỏ đến.
“Nào, Xuyên Tử,  nhớ để mắt tới nhà Phượng Lai nhiều , bồi bổ cho ,  thể khoẻ mạnh thì con trong bụng mới  .”
Nói  cô đặt đồ xuống, nhận tiền, cũng  ở  lâu.
“Ôi ~ chị dâu  thong thả,  việc gì thì cứ gọi một tiếng nhé.”
“Biết , ngoài trời lạnh, mau  nhà .”
.....
Về đến nhà, Đỗ Tiểu Oánh cũng  nhàn rỗi, vội chuẩn  bánh trứng cho ngày mai. Lần  cô định  năm cân, nhiều hơn nữa thì một  cô cũng  kham nổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-trong-sinh-da-bay-dam-chau-vo-on-het-long-nuoi-con-gai/chuong-199.html.]
Mới một buổi sáng mà đánh lòng trắng trứng thôi cũng khiến hai cánh tay mỏi nhừ, mồ hôi toát đầy .
“Mẹ ơi, Tiểu Ngũ giúp  nhé ~”
Nhìn đứa con gái tíu tít hết lau mồ hôi,  bóp tay bóp vai cho , lòng Đỗ Tiểu Oánh mềm nhũn, ôm lấy cơ thể nhỏ mềm mại của con mà hôn một cái,  bé con  khanh khách.
“Me~ tụi con về  đây!”
Vừa thấy mấy cô con gái mang cả  lạnh ùa , Đỗ Tiểu Oánh mới giật , “Ôi,  mải mê quá quên cả nấu cơm trưa.”
“Mẹ để con nấu cho, trưa nay ăn gì ạ?” Đại Nha vội vàng đặt cặp sách xuống.
“Làm món hầm thập cẩm .” Đỗ Tiểu Oánh    bước xuống giường đất.
Mấy chị em Nhị Nha rửa tay sạch sẽ,  trèo lên giường giúp  đánh trứng.
Đỗ Tiểu Oánh bẻ hai miếng bánh trứng, chia cho mấy đứa mỗi đứa một chút:
“Ăn tạm lót   .”
“Mẹ, con  ăn , để dành….” Đại Nha lắc đầu, ý  để  bán lấy tiền.
Thấy chị cả  ăn, mấy em cũng ngoan ngoãn lắc đầu theo:
“Mẹ, chúng con  đói.”
Càng thấy con gái hiểu chuyện, cô càng xót xa. Cô dứt khoát nhét  miệng từng đứa:
“Ăn hết , bố   kiếm tiền là để cả nhà  sống sung túc, miếng bánh trứng  lọt   miệng con gái , đó là phúc phận của nó.”
“Ha ha…   buồn  ghê ~”
Cả bọn  khanh khách.
Đại Nha bẻ nửa miếng bánh trong tay, đưa lên miệng : “Mẹ,  cũng ăn .”
“Mẹ  ăn .”
Thấy con gái cứng rắn đưa tới tận miệng, Đỗ Tiểu Oánh  buồn   bất đắc dĩ cắn một miếng nhỏ.