Hồ Lão Đại nở một nụ  mà tự   cho là hiền lành, cố gắng hạ thấp giọng,
“Đồng chí, cô đừng sợ,  chỉ  bàn với cô một vụ  ăn.”
Đỗ Tiểu Oánh  gương mặt cao gầy,  mà chẳng   của gã đàn ông , bất giác rùng , cả  lập tức dựng đầy gai cảnh giác.
“Lão Đại,  còn  ,  xem  dọa   thành thế nào .” Nhị Ma Tử thấy  thì khoái chí, nhe răng  ngốc nghếch.
“Đại tỷ cứ yên tâm, Lão Đại nhà chúng  là  trọng nghĩa khí nhất, thành tâm thành ý  bàn hợp tác với cô đấy.”
Hồ Lão Đại liếc mắt sang Nhị Ma Tử đang  hì hì, hắng giọng một cái,
“ đúng,  thật sự  hợp tác với cô em. Toàn bộ bánh trứng cô cứ bán cho , cô cũng  cần rét mướt  ngoài chợ nữa, chỉ cần cung hàng cho  là . Có yêu cầu gì cứ , chúng  thương lượng,  thành vấn đề.”
Đỗ Tiểu Oánh  gã đàn ông bày  vẻ “  thành thật”, trong lòng âm thầm suy tính. Hồ Lão Đại kiếp   thể bình yên vô sự trong giai đoạn đặc biệt ,  còn dựa  chợ đen mà phát tài, chắc chắn  đường dây  tầm thường.
Nếu hợp tác , cũng   chuyện , chỉ là…
Ngón tay Hồ Lão Đại khẽ gõ  mặt bàn. Quả thật cái bánh trứng hôm qua mùi vị đặc biệt ngon, vợ ông  còn trách ông  mua quá ít.
Nếu  ăn  thành công thì chắc chắn chẳng lo đầu , chỉ riêng trong thành phố thôi   thị trường  lớn .
“Được!” – Đỗ Tiểu Oánh  thẳng  Hồ Lão Đại – “  hy vọng Lão Đại  thể cung cấp nguyên liệu cho .”
“Có thể, nhưng giá cả  bàn .”
Đỗ Tiểu Oánh gật đầu, “Đương nhiên.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-trong-sinh-da-bay-dam-chau-vo-on-het-long-nuoi-con-gai/chuong-202-thao-luan-hop-tac.html.]
Hồ Lão Đại phủi tay áo, chậm rãi nhả  hai chữ: “Hai hào!”
Đỗ Tiểu Oánh cau mày, “Thấp nhất là ba hào, sản lượng  thể thương lượng.”
Hồ Lão Đại bật , “Cô em bán lẻ năm hào một cái,  tuy    bánh trứng, nhưng chi phí một cân tuyệt đối  vượt quá một đồng.  cô vẫn  tự  mạo hiểm bán , còn   bỏ vốn mua nguyên liệu, cô chỉ cần  theo  lượng  cần,   chịu quá nhiều rủi ro, cùng lắm thì mỗi cái tính hai hào.”
Không hổ là lão đại nắm giữ chợ đen.
Đỗ Tiểu Oánh nghĩ ngợi, “Thế  , chúng  mỗi bên nhường một bước, tính hai hào rưỡi một cân. Lão Đại   đem  thành phố bán, giá chắc chắn sẽ  chỉ là năm hào một cái, lợi nhuận khi đó  chỉ  chút ít.”
Hồ Lão Đại nheo mắt,   phụ nữ nông thôn tưởng chừng tầm thường  mặt.
Đỗ Tiểu Oánh  dịu dàng, trong lòng thì đánh trống thình thịch.
“Được!” – Hồ Lão Đại đập bàn một cái.
Trái tim Đỗ Tiểu Oánh run lên theo, nhưng  mặt  nở nụ   khéo.
….
Nghĩ tới hiện tại mỗi ngày mười lăm cân bánh trứng, Đỗ Tiểu Oánh  mừng  lo.
Lo là một  chắc chắn  kham nổi, chẳng  tìm   giúp, mừng là ngày nào cũng  tiền tươi.
Bọn trẻ ban ngày còn   học, chỉ khi tan học mới  thể giúp đỡ, nhưng tuyệt đối  thể để các con quá mệt mỏi, càng   ảnh hưởng đến việc học.
Nghĩ thôi  thấy đau đầu, rối rắm cả lên.